Trương Tử Cẩn không cho Sở Kiều cơ hội từ chối.
Cô đưa tay ôm eo Sở Kiều, thở dài nghĩ nàng quá gầy.
Trương Tử Cẩn đến gần, hơi thở của Sở Kiều đột ngột tăng lên. Nàng nén cơn đau trong bụng khó khăn nói: "Trương tổng, để tôi đi".
“Nếu không thì sao?” Trương Tử Cẩn nhướng mày.
Sở Kiều vươn tay che miệng, nín thở: "Chị cút đi, tôi muốn nôn."
Trương Tử Cẩn cười khẽ, "Đùa gì vậy? Tôi--"
Sở Kiều thực sự nôn sau khi nói xong.
Toàn thân Trương Tử Cẩn trở nên cứng đờ, thật lâu sau mới nghiến răng nói mấy chữ: "Em ghét tôi vậy sao?"
Nàng nôn vì cô chạm vào nàng?
...
Vì đã gây rắc rối, Sở Kiều phải mời Trương Tử Cẩn vào nhà của nàng, tìm một bộ đồ ngủ sạch để cô mặc vào.
Khi máy giặt đang bật, áo len của Trương Tử Cẩn trải qua các bước từ giặt đến phơi.
Bụng Sở Kiều không tốt, lần đầu tiên đi ra ngoài, dạ dày của nàng đã có chút khó chịu, nhưng không ngờ sẽ thực sự ...
Nhìn thấy Trương Tử Cẩn đang ngồi trên ghế sô pha, túi rác to được đặt dưới đất, Sở Kiều không biết giải thích thế nào đây chỉ là trùng hợp.
Sở Kiều không nói chuyện, Trương Tử Cẩn mở miệng hỏi: "Ăn từ khi nào?"
“Lúc sáng ” Sở Kiều mím môi nói xong, bụng lại bắt đầu đau.
Bây giờ là bốn giờ chiều.
Trương Tử Cẩn im lặng liếc nhìn Sở Kiều, đứng dậy đi vào bếp. Đun sôi nước nóng lục lọi tìm kiếm trong túi rác to.
Sở Kiều nhìn cô: "Chị định cho tôi ăn rác à?"
Nếu không phải Sở Kiều bị thương ở chân, Trương Tử Cẩn muốn ném người phụ nữ này lên giường rồi quấn lấy nàng. Rác? Cô có thể sẵn sàng cho Sở Kiều ăn rác!
“Em vẫn chưa đụng đến sữa, bánh quy, bánh ăn sáng, v.v. Tôi mua cho em à?” Trương Tử Cẩn vừa nói vừa lấy ra hai cái bánh.
Có phải không?
Cô thấy nhà của Sở Kiều không có gì, cho nên cô mua mọi thứ rồi giao tới. Kết quả không tồi, cái người này không nhận ra mà còn muốn vứt đi.
Sở Kiều không nói gì nhìn Trương Tử Cẩn pha sữa nóng rồi đặt cái bánh mì nhỏ trước mặt nàng.
"Trước tiên ăn cái gì lót bụng đã, lát nữa tôi đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu cơm tối cho em."
Sở Kiều uống mấy ngụm sữa, bụng dễ chịu một chút, ngoan ngoãn ăn bánh. Trong khi ăn nàng cảm thấy có gì đó không ổn. Sao mọi thứ lại trở nên kỳ lạ kể từ khi Trương Tử Cẩn vào nhà nàng?
Tại sao Trương Tử Cẩn lại đến đây?
Sở Kiều uống cạn ly sữa nóng, ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt đang ôm tay nhìn nàng: "Chị tới đây tìm tôi có chuyện sao?"
Trương Tử Cẩn đang mặc đồ ngủ của Sở Kiều, cổ áo sơ mi màu xanh nước biển. Nàng chợt dừng lại, ... đồ ngủ cô mặc vào sặc mùi quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.
Cô nhìn chằm chằm Sỡ Kiều uống sữa, đôi mắt híp lại lộ ra một chút ý cười"Chuyện lớn."
“Cái gì?” Sở Kiều trong tiềm thức hỏi.
“Không phải em nói nếu không đủ tiền, tôi tới đòi em sao?” Trương Tử Cẩn cúi người nhìn nàng, cong môi.
Sở Kiều: "?" Nàng buồn cười.
Ai mà tin Trương Tử Cẩn thiếu tiền?
“Có phải chị đang thiếu tiền không, Trương tổng.” Sở Kiều nghĩ đến vừa rồi Trương Tử Cẩn lật túi rác.
Trương Tử Cẩn trố mắt: "Đặc biệt thiếu, nhất là đối với em. Tôi chỉ nói với em điều này. Số tiền em đưa cho những việc này còn lâu mới đủ. Đừng có bù vào. Để hôm nào tôi nấu cho em ăn rồi sẽ trả lại."
Sở Kiều: "Chị cho rằng logic của chị là đúng?"
“Đúng vậy, tình yêu cần một chút logic.” Cuối cùng Trương Tử Cẩn cũng khoe chiếc chìa khóa mới của mình trước mặt Sở Kiều, “Nhân tiện, tôi nói cho em biết tôi là hàng xóm mới của em”
Sở Kiều lại cảm thấy mình muốn nôn.
Nhìn thấy Trương Tử Cẩn đang lắc lư chùm chìa khóa trước mặt, nàng đột ngột đứng dậy, chiếc cốc bị đập mạnh xuống bàn.
“Chị vô lại?” Sở Kiều nói.
Trương Tử Cẩn không bị nàng làm cho sợ hãi, ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng nói: "Tôi còn chưa từ bỏ, em vẫn luôn đẩy tôi ra làm gì? Nếu em thực sự ghét bỏ tôi, vừa rồi em sẽ không cho tôi vào nhà."
Cô muốn chăm sóc Sở Kiều.
Ai cũng trở nên rất nhút nhát khi họ gần với hạnh phúc, bởi vì đôi khi cần rất nhiều can đảm để nắm được hạnh phúc. Trong mắt cô, bây giờ Sở Kiều đang ở giai đoạn này. Trương Tử Cẩn muốn cô là người gỡ cái gai cho Sở Kiều, cô cũng muốn Sở Kiều tự mình bỏ cái gai đi.
Cô sẽ đợi.
Sở Kiều vừa đi tới cửa, nghiêng đầu: " Chị đi đi"
“Được rồi, tôi đi, cho em thời gian yên tĩnh.” Trương Tử Cẩn cầm áo khoác bước tới, “8 giờ tôi sẽ tới làm bữa tối cho em, tôi đi siêu thị, em đi nghỉ ngơi một chút.”
Sở Kiều không nói, Trương Tử Cẩn đột nhiên quay mặt về phía Sở Kiều thở dài.
"Sở Kiều, lần đầu tiên tôi nhìn thấy em vào 5 năm trước. Đúng vậy, tôi thích em trước, không cần biết trong lòng em nghĩ gì, nhưng em phải biết ... Tôi rất nghiêm túc với em."
...
Trương Tử Cẩn nói đi, là đi đến phòng bên cạnh.
Sau khi Sở Kiều đóng cửa lại, nàng có thể nghe thấy Trương Tử Cẩn mở cửa bằng chìa khóa nhà riêng của cô, sau đó cô lầm bầm: "Chìa khóa thật rắc rối. Mình phải dành thời gian để cài khóa mã."
Cánh cửa được đóng.
Sở Kiều nhìn cái ly trống trên bàn rồi cầm vào bếp rửa sạch. Đang nằm trên giường bỗng cảm thấy trong nhà khá yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng máy giặt hoạt động khe khẽ.
Thật kỳ lạ.
Trương Tử Cẫn vẫn còn thích nàng ? Buồn cười, ngủ đi.
Sở Kiều trùm chăn nhắm mắt lại thì đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bíp từ máy giặt.
"Đã xong! Đã xong!"
Máy giặt phát ra âm thanh nhắc nhở.
Sở Kiều quyết định tiếp tục ngủ, hệ thống nhắc nhở của máy giặt như nổi điên, liên tục nói: " Đã xong, Đã xong."
" Đã xong , đã xong."
...
“Biết rồi!” Sở Kiều bật dậy rời khỏi giường.
Khi mở máy giặt lấy chiếc áo len của Trương Tử Cẩn, nàng bị choáng.
Chiếc áo len trắng rộng rãi trên người Trương Tử Cẩn... Ngay khi Sở Kiều cầm nó trong tay, nàng lập tức cảm thấy khác thường. Tay áo nguyên bản được thu nhỏ đến khuỷu tay, chưa kể đến đường viền cổ áo, có lẽ chỉ bằng một phần đầu để chui vào.
... Áo len của Trương Tử Cẩn bị thu nhỏ trong máy giặt của nàng. Giỡn mặt với bà đấy à!!!!!!!
Sở Kiều khóc không ra nước mắt.
-
Ngược lại, Trương Tử Cẩn không hề hay biết, dọn dẹp nhà cửa xong chuẩn bị đi ra siêu thị, đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Tử Du.
Bảo cô đi qua uống vài ly.
Trương Tử Cẩn nói: "Không đi, tôi phải đi siêu thị mua đồ"
Hạ Tử Du vỗ bàn cười nói: