Quản lý Châu vẫn đang nói mà không biết mệt, nói đi nói lại thì chỉ yêu cầu Sở Kỳ cẩn thận trong khoảng thời gian này để xem Dư Hoài có động thái tiếp theo hay không.
Sở Kiều liền chấp thuận.
Quản lý Châu tức giận khi thấy thái độ thiếu quan tâm của nàng: "Em đừng gây chuyện nữa được không? Em nghĩ mình còn trẻ con?"
Tiểu Duẫn mạnh mẽ gật đầu, Sở Kiều chậm rãi thở dài: "Tôi không quan tâm đến chuyện này."
Quản lý Châu liếc nhìn Sở Kiều, cô có thể thấy sự thờ ơ từ nàng. Cô trừng mắt nhìn nàng nói: "Tôi nói thế thôi mà em đã không thèm quan tâm nữa. Nữ diễn viên không chỉ quan tâm đến năng lực của mình mà cũng phải suy nghĩ làm sao để có nhiều người hâm mộ. Em thờ ơ với mọi thứ thế này thì em định có kế hoạch gì cho bản thân trong tương lai. Kết hôn sao?"
Sở Kiều vỗ hai lòng bàn tay vào nhau, như thể ngạc nhiên, "Ý kiến
hay, chị Châu, ý kiến này không tệ."
Châu Đình Chi nhìn nàng: "Đừng có đùa."
Sở Kiều mỉm cười không nói gì, phải một lúc sau nàng mới thì thầm: "Chị Châu, cảm ơn chị đã theo em suốt những năm qua. Em sẽ cố gắng hoàn thành xong công việc của năm nay. Sau khi thu xếp xong ... Em muốn nghỉ ngơi một thời gian , em cảm thấy mệt mỏi một chút. "
Châu Đình Chi sửng sốt nhíu mày, nhưng rốt cuộc cô không nói thêm lời nào.
Sở Kiều nghĩ quản lý Châu sẽ đưa mình trở lại công ty, nhưng thay vào đó cô lái xe về nhà riêng của nàng.
Nàng lấy điện thoại ra xem, Trương Tử Cẩn không gửi tin nhắn cho nàng.
Ôi, người phụ nữ, lật mặt còn nhanh hơn cuốn sách. Khi đưa mình đến đây, chị ấy nói sẽ đưa mình đi chọn nhẫn, trong nháy mắt còn không có nhận được tin nhắn.
Nàng kiểm tra thời gian hiển thị trên điện thoại, đã gần bảy giờ.
Có cuộc họp muộn như vậy sao? Bên ngoài trời đã tối.
Cho đến khi Sở Kiều xuống lầu, nàng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của mình. Nàng đứng ở tầng dưới, đuổi quản lý Châu và Tiểu Duẫn đi, đặt điện thoại lại vào túi rồi quay lại phòng ở, điện thoại bắt đầu rung lên liên tục.
Ngay sau khi nàng bật màn hình, Sở Dịch đã gửi cho nàng một đoạn video.
Sở Kiều bật cười, trong quán bar Sở Dịch vui vẻ quay một đoạn video ngắn, cậu nói đại loại như "Chị, cứ vô tư đi! Đời mà không uống rượu thì phí cả đời!"
Vào thời điểm mở đoạn video, biểu cảm trên khuôn mặt của Sở Kiều ngay lập tức trở nên cứng nhắc.
Sở Dịch nằm trên quầy của quán bar, cứ như bị ép ở đó. Khóe mắt có chút sưng lên, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, ánh mắt mất hồn. Người thực hiện video đang tiếp cận Sở Dịch, cảnh quay cuối cùng vẫn nằm trước mặt Sở Dịch.
Đồng tử Sở Kiều đột ngột co lại.
Ai đó đến véo miệng Sở Dịch buộc cậu phải mở miệng ra, lúc này, người trong video cuối cùng cũng lên tiếng.
"Nếu cô không đến, tôi sẽ thêm liều nữa cho em trai cô, thế nào?"
Đoạn phim đôt ngột kết thúc, đồng thời có gửi định vị. Là quán bar Juise.
Người đó còn dùng di động của Sở Dịch gửi tin nhắn cho cô: Đừng nghĩ tới việc gọi cảnh sát, tôi không bắt được cô, cuối cùng cũng bắt được em trai cô.
Sở Kiều lập tức lên xe báo địa chỉ quán bar, "Anh lái xe càng nhanh càng tốt!"
Nàng đã nghe giọng nói đó, nàng chắc hẳn đã từng nghe thấy qua.
Trên đường đến đó, Sở Kiều liên tục gọi vào điện thoại của Sở Dịch. Điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy.
Sở Kiều nhanh chóng nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra trong đầu, nếu có thể uy hiếp bản thân mình như thế, nói không chừng còn có thể tránh được cảnh sát, thế lực sau lưng hẳn là khá lớn.
Có thể khẳng định không thể gọi cảnh sát, nếu người đó lấp đầy miệng Sở Dịch bằng thứ đó, thật sự sẽ hỏng mất.
Nàng không thể đặt cược Sở Dịch.
Nhưng Sở Kiều không thể cứ đến cuộc hẹn mà không chuẩn bị gì cả, người mà nàng có thể nghĩ đã gây thù ngày hôm nay, Dư Hoài.
Người trong video lại là một người đàn ông, có lẽ là người đứng sau Dư Hoài?
Nếu nàng có thể xin lỗi việc trong quá khứ rồi đưa em trai nàng trở về bình an vô sự , thì nàng sẵn sàng nghĩ tới trường hợp đó. Một khả năng khác là nàng không thể mang Sở Dịch trở về còn có thể tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Cho nên, nàng có thể tìm ai xung quanh để giúp đỡ bản thân trong trường hợp khẩn cấp đây?
Chỉ có một người mà Sở Kiều có thể nghĩ đến.
Lần mò điện thoại ra, nàng phát hiện tay mình hơi run không kiểm soát được. Sở Kiều hít một hơi thật sâu tìm thấy số của Trương Tử Cẩn, đặt nó làm số liên lạc khẩn cấp.
Thật nực cười, nàng đã đẩy Trương Tử Cẩn ra xa. Khi điều tồi tệ xảy ra, người mà nàng có thể tin tưởng chỉ có thể nghĩ đến cô ấy.
...
Dù đi đến đâu, Lăng Dương vẫn luôn là một người chi tiêu nhiều, việc ép người cũng vậy. Ai mà không biết Lăng thiếu gia giàu có và quyền thế.
Trong lúc xô đẩy, Lăng Dương tát người phụ nữ, Sở Dịch thấy thế xen vào giữa đám đông.
Khi nhóm của Sở Dịch đang bị bao vây, Lăng Dương ban đầu muốn đánh cậu ta. Kết quả là, hắn trượt điện thoại của cậu và phát hiện ra đó là em trai của Sở Kiều, hắn tình cờ nhận được cuộc gọi từ Dư Hòai.
Chà ... không dễ cho người này đi đâu.
Có người ở bên tai Lăng Dương: "Thiếu gia, người của chúng ta đã phong tỏa trên lầu hai, cũng không có người lên. Làm sao đối phó với đứa nhỏ này..."
Bây giờ Lăng Dương và Sở Dịch đang ở trên tầng 3. Lý do khiến đôi mắt của Sở Dịch mất ý thức là vì lúc đầu Lăng Dương đã nhờ người đưa thuốc cho cậu, dù bây giờ cậu đã tỉnh táo nhưng tay chân vẫn yếu chỉ có thể mở mắt được.
Lăng Dương tà ác cười: "Tốt lắm, liên hệ truyền thông để cho bọn họ tới xem buổi biểu diễn, nói cho bọn họ biết đó là thông tin đầu tay, muốn liền tới đây."
"Còn cảnh sát?"
“Không vội.” Lăng Dương ánh mắt lóe lên, “Khi Sở Kiều tới, để cô ta đổ thứ đó cho Sở Dịch. Sau đó đưa một chút truyền thông vào phá hỏng người phụ nữ này. . "
Người bên