Trương Tử Cẩn nắm lấy tay nàng, tắt âm thanh kịch liệt trong điện thoại.
Nhấc chăn ra nhét Sở Kiều vào trước.
"Sẵn sàng?"
Sở Kiều đã sẵn sàng ... cái rắm. Nàng chỉ muốn nhìn xem Trương Tử Cẩn đang làm gì, nàng không nghĩ tới việc cô lại tống mình lên giường, được rồi! Nàng chỉ muốn nói gì đó ... Nàng muốn nói, nếu Trương Tử Cẩn cảm thấy cần, có thể hỏi nàng, nàng sẵn sàng nói cho cô biết cách tự giải quyết.
Thay vì ... giải quyết nàng.
Gì……
Sở Kiều cảm thấy hô hấp của Trương Tử Cẩn đã ở rất gần, lúc thì sờ chỗ này lúc thì sờ chỗ kia, luôn cảm thấy nàng chính là con mồi mà cô có được. Cô tìm môi nàng mà hôn xuống. Lý trí Sở Kiều tuyệt vọng không biết làm sao để ngăn cô lại, nhưng cơ thể lại phản ứng như thể muốn nhiều hơn.
Cánh tay đưa lên ôm cổ Trương Tử Cẩn để làm nụ hôn thêm sâu hơn.
Bên ngoài bóng đêm dày đặc, bầu không khí trong phòng nóng lên, hai thân ảnh quấn lấy nhau. Trương Tử Cẩn đặt nụ hôn ấm áp rơi xuống trán, mũi, môi và cằm của Sở Kiều. Di chuyển xuống xương quai xanh thẳng tắp đẹp đẽ của nàng cắn xuống, mang theo vẻ hống hách mà cô thường không có.
Sở Kiều nói: "Đau ..."
Trương Tử Cẩn ngẩng đầu, "Em nói gì?"
Sở Kiều như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị: "Chị nhẹ một chút."
Trương Tử Cẩn xoa xoa cánh tay Sở Kiều: "Vậy em bây giờ cho tôi đi."
Sở Kiều cảm thấy hiện tại mình đang gặp nguy hiểm, cả người đều bị Trương Tử Cẩn áp chế, hoàn toàn chiếm ưu thế. Một tay đặt trên người nàng, tay còn lại từ từ xuống phía dưới, kỹ thuật đó ... áp dụng những gì mà cô đã học.
Không đời nào! Nàng phải là người chiếm ưu thế !
Sở Kiều nhanh chóng trở mình, áp đảo Trương Tử Cẩn cười đắc thắng: "Tôi phải là người ở trên."
Bất ngờ, Trương Tử Cẩn đưa hai tay ra sau khiến Sở Kiều mất thăng bằng ngã xuống, cô lại áp nàng dưới thân, vùi đầu vào vai và cổ nàng.
Trương Tử Cẩn mỉm cười:"Em nghĩ sức của em so được với tôi sao?."
Sở Kiều xấu hổ ngẩng đầu lên: "Đủ rồi! Trương Tử Cẩn! Chị là đang xem thường tôi?"
Thực sự thì sức của nàng không thể đẩy ngã Trương Tử Cẩn được, hôm nay đành phải để mặc cho con sói trước mặt muốn làm gì thì làm.
Sau khi làm loạn lên, Sở Kiều hoàn toàn quên mất những gì mình đã nói trước đó.
Sở Kiều không thể chống lại, nàng không thể chiến đấu bằng sức mạnh hay kỹ năng.
Sở Kiều không còn khí lực nên chỉ có thể ậm ừ nói: "Đây là nhu cầu bình thường của chị, tôi đang cố gắng giải tỏa cho chị thôi."
“Ồ… Cảm ơn rất nhiều.” Trương Tử Cẩn nhìn lên, cảm thán biểu hiện của Sở Kiều, con nhím nhỏ đã biến thành yêu tinh dưới người cô, đôi mắt như chứa đầy nước, mơ hồ và hấp dẫn. Không kìm được, cô tiến đến mút lấy môi của nàng, lần này không dễ dàng để người ta thoát ra, phải để cho đến khi hai người hụt hơi mới buông ra.
Sở Kiều dưới sự phục vụ của Trương Tử Cẩn bắt đầu trở nên mất đi ý thức. Cảm giác càng muốn nhiều hơn khiến nàng khó chịu thở không ra hơi.
Mới đi được nửa chặng đường, phòng bên cạnh vang lên tiếng chuông điện thoại sắc bén, lập tức kéo hai người đang rơi vào trạng thái mê muội trở về thực tại.
Sở Kiều và Trương Tử Cẩn nhìn nhau, nhất trí bỏ qua nó.
Nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn kiên trì vang lên không dứt.
Chỉ có một người có thể gọi nàng như vậy vào ban đêm, quản lý Châu.
Trương Tử Cẩn ngồi dậy hỏi nàng: "Em có muốn lấy điện thoại không?"
Câu trả lời của Sở Kiều có chút khó khăn, hô hấp không đều: "... ừm"
Trương Tử Cẩn nhặt váy ngủ của Sở Kiều trên mặt đất, nhét lại vào chăn bông rồi đi đến phòng kế bên lấy điện thoại.
Khi cô quay lại, Sở Kiều đã nhanh chóng mặc váy vào. Chỉ là không được gọn gàng cho lắm, thắt lưng váy ngủ vẫn chưa được buộc chặt lại.
Sở Kiều nhận điện thoại, Trương Tử Cẩn ở sau thu dọn quần áo của cô.
"Chào?"
“Tôi có hai tin vui cho em.” quản lý cao hứng nói, “Em vừa tỉnh dậy sao? Sao giọng nói lạ thế?"
Sở Kiều ổn định lại hơi thở : "Chị Châu, chị có chuyện gì sao?"
Quản lý Châu vui vẻ nói: "Tần Viễn Thư, em biết không?" Một đạo diễn mới, cô ấy có kịch bản mới thiếu một vai nữ."
"Thế nào?"
Đầu bên kia điện thoại: "Tôi đã đọc kịch bản nghĩ nó rất hợp với em. Nhưng không có nhiều người trong giới có quan hệ cá nhân với Tần Viễn Thư. Muốn nhận được vai diễn này thì phải rất cố gắng. Ngày mai gặp cô ấy hỏi thăm tình hình thế nào? "
Sở Kiều cảm thấy đau đầu: "Em không nghĩ đây là tin tốt."
Trương Tử Cẩn cẩn thận giúp Sở Kiều đeo thắt lưng mỏng sau lưng, hết lần này đến lần khác ngón tay chạm vào eo nàng.
"Còn không có cái thứ hai sao? Sắp ra mắt bộ phim chiếu Tết."
"Siege" là bộ phim mà Sở Kiều tham gia đóng phim trong tuyết.
Ngay khi quản lý Châu nói, Sở Kiều nghĩ trong lòng, phim Tết? Tết sắp đến rồi sao?
Quản lý Châu vẫn đang nói mà không biết chuyện gì đang xảy ra với Sở Kiều: “Đoàn phim đã thông báo với tôi thời gian công chiếu có thể là sau khi em ghi hình tập đầu tiên của" Perfect Love ". Tôi nói trước với em để em chuẩn bị tinh thần. Nhân tiện, em với Trương tổng hiện tại thế nào? Đừng nghe theo ý kiến của mọi người. Có thể thấy Trương tổng đối với em không tệ. Nếu em không thích, đừng quá lộ liễu trên chương trình, giữ mặt mũi cho cô ấy một chút. "
Sở Kiều ngước mắt lên liếc nhìn biểu hiện của Trương Tử Cẩn, không có biểu hiện gì.
"Em biết rồi chị Châu, còn gì nữa không?"
“À Sở Kiều, tôi muốn nói với em vài lời.” Giọng quản lý Châu trầm xuống.
"Phỏng vấn vào ngày mai, đừng nói em không thích Trương tổng. Mọi người có thể ghi hình chương trình của em với Trương tổng. Em là một diễn viên chuyên nghiệp. Nếu không thích cô ấy thì phải giả vờ thích! Còn nữa, về vai diễn của đạo diễn Tần, em phải nắm bắt cơ hội. Đây có lẽ là cơ hội cho em quay trở lại thời kỳ đỉnh cao, cứ như vậy đi . Tôi cúp máy đây."
Sở Kiều bây giờ hơi ghét bản thân tại sao lại sử dụng loa ngoài. Hả? Câu "Em là một diễn viên chuyên nghiệp. Nếu không thích cô ấy thì phải giả vờ thích". Nàng không biết Trương Tử Cẩn sẽ nghĩ gì sau khi nghe câu này.
Điện thoại đã gác máy.
Lúc này, Sở Kiều cuối cùng cũng nhớ ra mình đã làm gì trong phòng của Trương Tử Cẩn, tựa hồ nàng muốn hỏi cô có muốn chuyển qua ngủ cũng nàng không, nhưng nàng chưa kịp hỏi đã thấy Trương Tử Cẩn lên giường đi ngủ.
Trương Tử Cẩn rũ xuống mi mắt không nhìn nàng, thốt lên một tiếng: "Ngủ?"
Dẹp ngay suy nghĩ đó, nàng không có lý do gì để ở lại đây.
Sở Kiều đứng lên: "Đừng để ý chị Châu nói gì."
“Không sao đâu.” Trương Tử Cẩn lắc đầu, “Ngày mai em còn có việc. Tối nay không nên quấy rầy em, em đi ngủ đi, ngày mai tôi đưa em đến đó.”
Sở Kiều không nói gì, đi chậm rãi từng li từng tí chờ Trương Tử Cẩn lên tiếng.
Mặc dù muốn hỏi Trương Tử Cẩn có muốn chuyển qua ngủ với nàng không. Nhưng sau cuộc điện thoại của quản lý Châu vừa rồi, không ai có thể cảm thấy thoải mái.
Trương Tử Cẩn nhặt điện thoại trên mặt đất lên, nhìn người đang đứng lặng ở đó, cuối cùng cười nói: "Chờ đã."
Sở Kiều không nhìn lại, cô tiếp tục hỏi: "Em làm sao vậy?"
Trong lòng có một trận áy náy, nhanh chóng nói :“Chúng ta đã kết hôn rồi, em không muốn ngủ chung sao?” Trương Tử Cẩn đến sau lưng Sở Kiều, giọng nói nhẹ nhàng như đang dụ dỗ, “Tôi muốn ngủ với em."
Sở Kiều thờ ơ, không có nhìn lại, "Không muốn."
Trương Tử Cẩn cười, đặt tay lên vai Sở Kiều: "Thật không?"
Sở Kiều dứt khoát đáp: “Thật.” Trong lòng muốn tát miệng mình hai cái! Nàng không thể kiểm soát cái miệng mình được khi trong lòng không nghĩ như vậy.
Bây giờ thì hay rồi, Trương Tử Cẩn chắc chắn sẽ nghĩ nàng thực sự không muốn.
Không ngờ Trương Tử Cẩn lại ôm lấy Sở Kiều, xoa nhẹ vai nàng, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy thì tôi xin em, không có em thì tôi không ngủ được, tôi sẽ gặp ác mộng. Tôi rất sợ, em có thể ngủ cùng tôi không? "
Giọng điệu này giống như một chú cún con đang cầu xin chủ nhân cưng chiều vậy.
Sở Kiều quay mặt lại, cố nén niềm vui trong lòng mà cong môi nói: "Được."
...
Sở Kiều để Trương Tử Cẩn ngủ trong phòng của nàng. Sau khi cả hai trở về phòng thì đã thực sự chìm vào giấc ngủ và có một đêm ngon giấc.
Sở Kiều thành