Sau khi hai người rời đi, Sở Kiều nói với dì Từ và Sở ba "Hai người cũng về đi."
Có những bí mật trong cuộc sống của Từ Vũ Nguyệt nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói ra.
Dì Từ muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Tiểu Kiều..."
“Dì, trở về đi.” Sở Kiều nhướng mày, Trương Tử Cẩn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nàng nắm tay Trương Tử Cẩn chơi đùa nhẹ giọng nói: “Ba, đã đến giờ lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi".
“Được rồi, được rồi!” Bây giờ tâm trạng của Sở ba khó có thể nói thành lời, ông hiểu ý của Sở Kiều, ông cảm thấy có lỗi hơn. Kéo tay người ở bên cạnh, nói: "Đi thôi, đừng quấy rầy Tiểu Kiều nghỉ ngơi."
Trước khi đóng cửa, dì Từ nói: "Khi xuất viện con nhớ về nhà ăn tối nhé"
Trương Tử Cẩn gật đầu "Vâng."
Khi các trưởng bối đi ra ngoài, Phương Tịnh Y cũng đã chuẩn bị rời đi, nhưng khi cô vừa bước ra cửa đã nghe thấy Sở Kiều nói: "Phương Tịnh Y, cảm ơn em."
Phương Tịnh Y biết nàng cảm ơn cái gì, tuy không trả lời nhưng khóe môi cũng gợi lên một vòng cung nhẹ, rồi đẩy cửa rời đi.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hai người, Trương Tử Cẩn ngồi xuống giường nói: “Chị không cho ba mẹ chị đến đây. Em biết tính cách của mẹ chị… bà sẽ bồi bổ cơ thể em cho mà xem. Nhồi căng bụng em luôn cũng tốt. Họ nói chúng ta nên quay lại vào đêm giao thừa để ăn tối. "
Sở Kiều cười, nói: "Em không sao, ngày mai em có thể xuất viện rồi đúng không? Hôm nay em chưa xem chương trình ra kỳ đầu tiên."
“Không sao đâu, sau này sẽ có cơ hội.” Ánh mắt Trương Tử Cẩn khẽ động “Ngày mai chị không đi làm, sẽ ở cùng em. Phương Tịnh Y nói phải quan sát em một thời gian rồi mới cho em đi.”
"Đừng, em vẫn còn có việc ..." Sở Kiều cau mày đau khổ "Khoảng thời gian này em đã gây chú ý chưa? Ay, em có cảm giác như mình đang ở trong tầm nhìn của mọi người. Thật phiền phức. "
Trương Tử Cẩn cười không nói, đương nhiên cô không nói cho nàng biết bởi vì tối nay tin tức về vụ tai nạn xe hơi của nàng được phát sóng, trên mạng đã xôn xao khiến người hâm mộ đều thấp thỏm lo lắng.
"Chị chỉ nói với quản lý Châu là em không sao. Quản lý Châu nói cô ấy vẫn phải đăng trên Weibo nói với người hâm mộ em vẫn an toàn. Em tự đăng hay nhờ cô ấy giúp?" Trương Tử Cẩn thân mật trao điện thoại.
Sở Kiều nói: "Em sẽ tự làm."
Đã lâu không lên mạng xã hội, tin nhắn riêng của điện thoại liền nổ tung, điện thoại rung không ngừng. Sở Kiều xem qua một số tin nhắn cá nhân. Người hâm mộ rất lo lắng về vụ tai nạn xe hơi của nàng. Mặt khác, họ bày tỏ tình yêu với chương trình tối nay.
Sở Kiều: Cảm ơn các bạn đã quan tâm, tôi không sao [Rabbit] [Rabbit] Tôi hy vọng mọi người nhớ tuân thủ luật lệ giao thông khi đi đường nhé, lái xe bất thường sẽ đâm vào đầu con chó heheheh 【Đầu chó】 【Đầu chó】
Trương Tử Cẩn liếc mắt nhìn: "Sở Kiều, em là người của công chúng không thể đăng thế này."
“Em cũng nghĩ có chút không đúng.” Sở Kiều vừa nhìn đã cảm thấy lời nói có vẻ hơi thô lỗ, liền xóa cách diễn đạt đổi thành: “Lái xe không chuẩn, sẽ nổ tung đầu.
“Em xóa hai câu này đi.” Trương Tử Cẩn bất lực nhìn nàng, cầm lấy điện thoại nhấn thêm một dòng.
Sở Kiều nhìn Trương Tử Cẩn viết: Việc lái xe không cẩn thận đã khiến vợ tôi rơi nước mắt.
Sở Kiều: "..."
Đột nhiên chỉ số thông minh của học sinh đứng đầu này đã cạn kiệt.
“Chị đã khóc à?” Sở Kiều đặt điện thoại xuống một lúc, lật qua lật lại khuôn mặt của Trương Tử Cẩn rồi lẩm bẩm: “Không có.”
“Được rồi, sẽ không gửi câu này.” Sở Kiều trực tiếp xóa hai câu này. Cuối cùng, nghĩ mãi cũng không tìm được bức nào phù hợp nên giờ mới chụp.
Nàng lấy tay có chiếc nhẫn. Nhấp chụp.
Gửi đi.
Sau đó thoát khỏi phần mềm, nếu không nàng sẽ phải bị đánh bom lần nữa.
Trương Tử Cẩn không ngừng mỉm cười nhìn nàng, còn Sở Kiều thì cảm thấy ánh mắt của cô giống như đang nhìn một đứa trẻ đang nghịch ngợm, tràn đầy sáng chói không thể giải thích được. Nàng xấu hổ vì Trương Tử Cẩn cứ nhìn chằm chằm, nói: "Chị cứ nhìn em như vậy, em sẽ hôn chị."
“Nhìn cái đầu nhỏ của em.” Trương Tử Cẩn xoa đầu Sở Kiều “Hôm nay em thật sự làm chị sợ muốn chết".
Cô nhìn Sở Kiều một lúc, không kìm được mà ôm lấy nàng, đặt đầu nàng lên vai mình nhỏ giọng nói: “Chị muốn đến bên em biết bao khi biết em bị tai nạn xe hơi. Khi thấy em nằm trong phòng bệnh, đôi chân chị run rẩy không còn sức lực. Khi thấy em thức dậy chỉ muốn biến em thành hòn sỏi bỏ vào túi đưa em đi khắp nơi. Chị có thể nhìn thấy em ở khắp mọi nơi, như vậy chị mới có thể yên lòng. "
Trái tim Sở Kiều trở nên yên lặng trước những lời nói của Trương Tử Cẩn, đồng thời nàng cũng cảm nhận được sự sợ hãi của cô. Lần này, nàng vỗ lưng cho cô hết lần này đến lần khác để an ủi cô.
Trương Tử Cẩn luôn xuất hiện trong tâm trí nàng với một hình ảnh gần như hoàn hảo, cô mạnh mẽ che chắn cho nàng trước mọi mưa gió. Sở Kiều cho là Trương Tử Cẩn là người rất mạnh mẽ, cuối cùng nàng cũng nhận ra con người dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có khi phải yếu đuối.
Ví dụ, Trương Tử Cẩn bình thường rất bình tĩnh mà giờ đây lại thể hiện mong manh yếu đuối trước mặt nàng.
Tất cả là vì nàng Trương Tử Cẩn mới yếu đuối.
“Không phải là kim cương sao?” Sở Kiều xoa xoa vành tai "Sao lại là viên đá.”
Trương Tử Cẩn nói: "Được rồi, em là kim cương."
Sở Kiều cảm thấy thích thú, cắn tai Trương Tử Cẩn, đưa lưỡi đảo quanh tai cô. Trương Tử Cẩn quay đầu lại rất chính xác tìm môi nàng, hung hăng hôn nàng đến mức nàng không còn sức lực để phản kháng. Sở Kiều đẩy vai cô thở hổn hển, Trương Tử Cẩn nhẹ nhàng cắn vào cổ và xương quai xanh nàng, không đau chút nào, thay vào đó lại mang đến cảm giác tê dại lạ thường. Một lúc sau, Sở Kiều bị đánh bại không khỏi cầu xin thương xót "Thả em ra."
Khi Trương Tử Cẩn rời khỏi môi nàng, Sở Kiều cảm thấy bất đắc dĩ "Làm sao chị có thể đối xử với bệnh nhân như thế này?"
Trương Tử Cẩn tự nhiên nói: "Em bắt đầu trước."
Sở Kiều nghĩ một lúc. Nàng nhìn vào đôi mắt đen láy của Trương Tử Cẩn thật lâu, rồi đưa tay chạm vào mũi và đôi môi mềm mại của cô. Trương Tử Cẩn có đường nét không giống người châu Á nhưng lại không quá tây. Sở Kiều nghĩ về rất nhiều từ để tả, cuối cùng chỉ bao gồm có mấy từ. Sở Kiều nghĩ cô trông giống như chủng tộc hỗn hợp, nhưng đôi mắt của cô lại rất đen. Sau đó, khi nàng nhìn thấy ba mẹ của Trương Tử Cẩn. Nàng nghĩ cô thừa hưởng những ưu điểm của ba mẹ lại trở nên hoàn hảo như vậy.
Cái hay ở gương mặt này là khi cô chăm chú nhìn vào nàng, cảm giác trìu mến đó đến một cách tình cờ khiến người ta mê mẩn. Khiến nàng bế tắc không muốn ra ngoài.
Sở Kiều chậm rãi mỉm cười, đôi mắt cong lên: "Tử Cẩn, nhờ có chị mà bây giờ em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian."
Trương Tử Cẩn hiểu ý nàng: "Chị hiểu."
Trương Tử Cẩn lại nói: "Em không có mất trí nhớ."
Sở Kiều cười vui vẻ hơn "Đương nhiên không phải. Em chỉ mượn cớ không liên quan gì đến mẹ em thôi. Bà ấy đã trở thành người mất trí rồi. Phương Tịnh Y thật sự rất hợp tác. Nói với bà ấy em mất trí nhớ. "
"Ở Vũ Nguyệt, dường như em đã nhìn thấy bóng dáng của chính mình trước đây. Nhưng Vũ Nguyệt khác với em là trước đây em cô đơn và đau đớn trong lòng. Còn Vũ Nguyệt thì hơn thế nữa... … " Sở Kiều nghĩ đến vết sẹo nhỏ trên khóe mắt của nàng ấy, nhíu mày" Em không muốn dùng từ đáng thương để miêu tả em ấy, cho nên em thực sự cảm thấy có lỗi với Vũ Nguyệt. Em ấy có nhiều sẹo cũ trên lưng hơn em nghĩ, phải không? "
“Ừ.” Trương Tử Cẩn gật đầu, nghĩ đến ý tứ trong lời nói của La Anh “Rõ ràng là có liên quan đến ân oán của thế hệ trước, nhưng vẻ mặt của Vũ Nguyệt hình như không biết".
“Vậy còn đáng thương hơn, đứa nhỏ này.” Sở Kiều thở dài “Như mẹ em nói, có nghĩa là Vũ Nguyệt không phải con của dì Từ với chồng cũ, mà là ba ruột của em ấy không còn sống.
Trương Tử Cẩn nói: “Lúc Mẫn Linh và Vũ Nguyệt gặp nhau, em ấy có rất nhiều vết thương trên người, chính là ba em ấy gây ra.” Ngập ngừng một chút, cô nói tiếp: “Có thể nói là ngược đãi. Đó là lý do khiến dì Từ vất vả giành lại quyền nuôi con rồi đưa Vũ Nguyệt trở về. "
Trương Tử Cẩn biết những chuyện này khi cùng Hàn Mẫn Linh tìm người, nếu không phải Sở Kiều hỏi, cô sẽ không nhắc tới những chuyện này.
“Mẹ kiếp!” Sở Kiều tức giận vỗ vỗ chăn bông “Vì ông ta có đủ điều kiện vào thời điểm đó nên mới dành được quyền nuôi Vũ Nguyệt, chưa nói đến việc ông ta có quyền nuôi con trong tay. Tại sao sau này ông ta lại làm như vậy?”
"Ban đầu quả thật rất tốt. Vũ gia là thương nhân, gia cảnh cũng khá tốt. Dù sao thì tình hình kinh tế của dì Từ đương nhiên không bằng Vũ gia. Nhưng sau đó công việc kinh doanh của ba em ấy thất bại lại lại sa vào cờ bạc rượu chè, cuối cùng ông ấy sa sút. Ngoài ra, chị đoán theo cuộc sống của Vũ Nguyệt . Có lẽ sau khi uống rượu, ông ta đã đánh em ấy. "
Sở Kiều lẩm bẩm: "Làm sao chị đều biết..."
“Không phải chị, là Hàn Mẫn Linh” . Trương Tử Cẩn xoa lông mày “Khi ở nước ngoài, cậu ấy đã tìm Vũ Nguyệt rồi điều tra rất nhiều vì Vũ Nguyệt đã cứu cậu ấy."
Thấy biểu hiện của Sở Kiều không tốt, Trương Tử Cẩn nhẹ nhàng an ủi nàng: "Trong cái rủi cũng có cái may. Mặc dù Mẫn Linh hơi ngốc nhưng cậu ấy 100% nghiêm túc với Vũ Nguyệt."
Sở Kiều nói: "Cho dù thế nào, Vũ Nguyệt không làm gì sai lại phải chịu kết quả tiêu cực của những chuyện này."
“Thằng cha khốn nạn đó bây giờ ở đâu?” Sở Kiều hỏi.
Trương Tử Cẩn nói: "Nếu có thể tìm được, bây giờ Hàn Mẫn Linh nhất định đã quét sạch người."
Sở Kiều thở dài "Tử Cẩn, nếu không có chị có lẽ em đã không làm hòa với ba. Thật ra dì Từ rất tốt, em biết. Vũ Nguyệt không nói, nhưng trong lòng em ấy rất hiểu chuyện. "
Trương Tử Cẩn cẩn thận nghe nàng, nhất thời không đáp lại. Cô suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Sở Kiều, em có biết không, thực ra em là một người rất mềm lòng."
"Tại sao?"
"Mặc dù em đã quen với việc bao bọc mình bằng sự thờ ơ với mọi thứ. Nhưng thực tế, ai đối xử tốt với em một chút, em có thể trả lại mười, thậm chí nhiều hơn. Còn Vũ Nguyệt sau hoạn nạn mới biết ai là người thực sự tốt với mình mà đối xử tốt lại với người đó”.
Sở Kiều lặng lẽ nắm lấy tay Trương Tử Nguyệt, dựa đầu vào cô. Tận hưởng không gian thuộc về hai người.
Trương Tử Cẩn đã không về nhà, cô ở cùng Sở Kiều ở bệnh viện vào đêm hôm đó. Kết quả là sáng hôm sau, Sở Kiều bị đánh thức bởi âm thanh bên ngoài.
Phương Tịnh Y với vẻ mặt không tốt lao vào, bước nhanh nhưng vẫn hỏi Sở Kiều vài câu.
Sở Kiều cảm thấy khuôn mặt đặc biệt bốc mùi như thể ai đó nợ cô ấy hàng