Ngay khi Trương Tử Cẩn làm công việc vặt lông cuối cùng bên hồ thì Tần Viễn Thư và Sang Y đến, đồng thời có rất nhiều máy quay phía sau.
Sang Y khoa trương nói: "Tử Cẩn, cậu bây giờ giống như nông dân vậy."
Tần Viễn Thư chụp ảnh rồi cười: "Đừng nghe cô ấy nói, dù sao cũng là nông dân đẹp nhất." Trương Tử Cẩn cảm thấy lời của hai người này hình như không phải đang khen mình.
Sở Kiều bưng trà chào mọi người, cười nói: "Mời vào, vào uống trà trước đi."
"Không tệ, nhìn cũng khá." Sang Y bưng tách trà vừa uống vừa thưởng thức "Cảm giác thật như sống một đời, Tần Viễn Thư, chúng ta cũng nên mua một căn nhà trên núi rồi sống ẩn dật đi?"
Tần Viễn Thư khẽ liếc nhìn cô, nói: "Chị đề nghị em đừng gọi chị bằng tên như vậy." Cô và Sở Kiều ngồi trên ghế xích đu trong sân phơi nắng "Em đã được chọn diễn vai Di Giai."
Sở Kiều còn chưa kịp phản ứng, Tần Viễn Thư đã quay đầu nhẹ giọng chúc mừng nàng: "Chúc mừng em."
"Đạo diễn Tần, cám ơn chị." Sở Kiều vui mừng nhưng không ngạc nhiên, nàng vẫn hoàn toàn tin tưởng vào khả năng diễn xuất của mình.
Tần Viễn Thư lắc đầu cười nói: "Cho phép em làm nữ chính là điều phá vỡ quy tắc của tôi trước đây, đó là sử dụng diễn viên có quan hệ cá nhân với tôi. Nhưng có một điều chắc chắn là tôi sẽ không sử dụng diễn viên không có kỹ năng diễn xuất."
Trước đây, vị trí của Sở Kiều thậm chí không phải là nữ diễn viên hạng năm, có thể nói hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn tuyển dụng của Tần Viễn Thư, nhưng nàng không mong đợi sẽ lấy lại được sự nổi tiếng sau khi công khai kết hôn với Trương Tử Cẩn.
Trong khi cả hai đang trò chuyện, Hàn Mẫn Linh và Từ Vũ Nguyệt đã đến. Trái với sự mong đợi của Sở Kiều, Từ Vũ Nguyệt không hề tỏ ra khó chịu với ống kính. Như thường lệ, nàng ấy coi những nhân viên và máy quay như không khí rồi đi theo Hàn Mẫn Linh trong im lặng.
Cùng lúc đó, Sở Kiều cũng nhìn thấy thời điểm Tần Viễn Thư nhìn thấy Từ Vũ Nguyệt, hai mắt sáng ngời.
Không đời nào?
Trương Tử Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói với Hàn Mẫn Linh: "Lại đây! Muốn ăn thì nhổ lông."
Tần Viễn Thư gần như kinh ngạc hỏi Sở Kiều: "Đây là ai?"
Sở Kiều cau mày nói: "Em ấy không phải diễn viên..."
Chưa kịp nói hết thì Tần Viễn Thư đã tiến tới trước mặt Từ Vũ Nguyệt, nhưng Từ Vũ Nguyệt chỉ hơi nhướng mi liếc nhìn cô, sau đó ánh mắt nhanh chóng trầm xuống.
Hàn Mẫn Linh ngăn Tần Viễn Thư lại, đứng trước mặt Từ Vũ Nguyệt cảnh giác nói: "Đừng làm cho em ấy rắp tâm. Vũ Nguyệt của chúng ta không thể tiến vào giới giải trí. Cậu không thể tàn nhẫn như vậy."
Sang Y đi tới, lười biếng nắm vai Tần Viễn Thư rồi nhìn lên nhìn xuống Từ Vũ Nguyệt, gật đầu nói: "Quả nhiên là hợp với ... Chờ đã, Viễn Thư , đừng làm em ấy sợ. "
"Đây là em gái của tôi." Sở Kiều kéo Từ Vũ Nguyệt, nhỏ giọng hỏi "Em không sao chứ? Em không thoải mái sao?"
Từ Vũ Nguyệt chậm rãi lắc đầu.
Tần Viễn Thư có chút kích động nói: "Em thấy không? Đây là hình ảnh mà chị muốn. Đứng cùng nhau chính xác là Di Giai và Hâm Đình."
"Có chuyện gì vậy?!" Hàn Mẫn Linh cau mày "Cậu muốn bạn gái mình đóng một cặp với Sở Kiều?! Có hỏi ý kiến của mình với Tử Cẩn chưa?!!! Cậu mơ đi."
Vào trọng tâm của chủ đề, Từ Vũ Nguyệt trông xa lánh như thể nàng ấy không nghe thấy những lời này. Sở Kiều nhìn biểu hiện của Từ Vũ Nguyệt, nàng ấy không có chút lo lắng về vấn đề Tần Viễn Thư nói. Nếu Tần Viễn Thư thực sự thuyết phục Từ Vũ Nguyệt đóng vai Hâm Đình nàng sẽ không phản đối. Nhưng điều quan trọng nhất là xem Từ Vũ Nguyệt có muốn hay không thôi.
Tần Viễn Thư bị Sang Y kéo vào nhà, Hàn Mẫn Linh định đưa Từ Vũ Nguyệt vào trong ngồi nhưng bị Trương Tử Cẩn gọi tới nhổ lông gà. Sở Kiều chỉ để Từ Vũ Nguyệt cùng nàng ngồi trên ghế tắm nắng, Hạ Tử Du đã đứng dậy nói:
"Vì tất cả mọi người đều ở đây, vậy tôi sẽ thông báo nhiệm vụ."Hạ Tử Du nhận lấy thẻ nhiệm vụ, cười nói: "Nguyên liệu lần này không thể mua được, cần phải tự mình đi hái nguyên liệu rau củ ngoài mùa, hãy nghĩ cách. Hãy tìm một người dân trong thôn để trao đổi. Bây giờ để tôi giải thích những nguyên liệu mà bạn hiện đang thiếu nhé, đó là Coca và cánh gà, cà chua, thịt bò, bánh bao và trứng. "
Lời nói của Hạ Tử Du khiến Sở Kiều choáng váng, Trương Tử Cẩn gần như không thể kìm chế kéo Hạ Tử Du lại.
"Cậu đang trêu chúng ta sao Tử Du?" Trương Tử Cẩn ngẩn người lắc chiếc phong bì đựng tiền trong tay, không nhúc nhích lấy một xu. "Lần này quỹ đủ đầy, cậu bảo tôi tự đi tìm nguyên liệu."
Hạ Tử Du bật cười: "Có vấn đề gì sao? Đây là cách sắp xếp của chương trình."
Trương Tử Cẩn đứng lên "Tôi muốn bỏ buổi diễn này."
"Lần trước cậu đã nói điều này." Hạ Tử Du quay lại với cô "Cậu hãy chuẩn bị càng sớm càng tốt."
Trong khi nhổ lông gà, Hàn Mẫn Linh tức giận nói: "Tại sao phải đi tìm gà nếu đã có gà? Tất cả các món ăn tôi gọi có thể được làm với thịt gà."
"Vì món gà nướng mà cậu đặt cần phải làm từ gà nguyên con, còn lại thì được chế biến riêng." Hạ Tử Du nói.
"Hàn Mẫn Linh!" Trương Tử Cẩn hừ lạnh, từ bỏ lý thuyết với Hạ Tử Du phân phát nhiệm vụ "Hàn Mẫn Linh, cậu tự mình làm tội có thể tự mình thay đổi thành phần. Tần Viễn Thư và Sang Y tự chịu trách nhiệm về phần đó, tôi và Sở Kiều chuẩn bị tỷ lệ cược. Nếu các cậu có bất kỳ ý kiến
nào, có thể phản đối. "
Bốn người không phản đối.
Sở Kiều đề nghị: "Để Từ Vũ Nguyệt ở lại."
"Không, Vũ Nguyệt muốn đi theo chị." Hàn Mẫn Linh lập tức kéo Từ Vũ Nguyệt đến bên cạnh mình "Ở đây lỡ như bị ai bắt cóc thì sao".
Trương Tử Cẩn nhướng mày nhìn cô "Ý của cậu là?"
"Không, không." Hàn Mẫn Linh hạ giọng, có chút xấu hổ "Tôi chỉ là không muốn Vũ Nguyệt rời khỏi tôi1, được không?"
Hạ Tử Du: "Đã được ghi hình lại."
"Không được phát sóng!" Hàn Mẫn Linh tức giận hét lên.
Hạ Tử Du nói với các camera như thể cô không hề nghe thấy "Người ghi hình đã đến, chúng ta sẽ ghi hình ngay. Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ."
Tất cả kinh phí đều được phân phối đến tay của hai đội, nói không ngoa là không có gì, đổi lấy được cũng không khó. Sở Kiều và Trương Tử Cẩn cuối cùng cũng có thời gian uống trà trong sân, Sở Kiều xoa bóp vai Trương Tử Cẩn nói: "Chị có mệt không?."
Trương Tử Cẩn cong môi "Có dịch vụ như vậy em nghĩ chị có mệt không?"
"Còn hơn thế nữa." Sở Kiều nói với một giọng điệu mơ hồ | không rõ ràng, vươn tới vai Trương Tử Cẩn nói với âm lượng mà chỉ hai người có thể nghe thấy "Để thưởng cho chị, bất cứ dịch vụ nào chị muốn em cũng có thể làm."
Nụ cười của Trương Tử Cẩn dần trở nên sâu hơn, trong lòng cô thở dài một hơi. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao thời cổ đại lại có điển cố về một vị vua vì ái phi mà mất cả nước, nếu ái phi của cô là Sở Kiều thì cô chắc chắn sẽ trở thành một vị vua lãng tử.
"Chị nói xem, nếu đạo diễn Tần thực sự yêu cầu Vũ Nguyệt diễn vai Hâm Đình, vậy có được không?" Sở Kiều nghi ngờ hỏi. "Em ấy là một người nghiệp dư không có kinh nghiệm diễn xuất".
Trương Tử Cẩn nghiêm nghị nói: "Ngoài chăm chỉ còn có thứ gọi là tài năng. Chị không biết Vũ Nguyệt thế nào mà Tần Viễn Thư lại dám chọn em ấy. Có lẽ diễn xuất của Vũ Nguyệt mà được đào tạo có hệ thống sẽ gần hơn với những gì cậu ấy muốn. "
"Chị không ghen sao?" Khi Sở Kiều hỏi câu này, nàng không thể không cười. "Nếu em và Vũ Nguyệt đóng vai Di Giai và Hâm Đình sẽ là một bộ phim tình cảm. Chị không ghen à?"
Trương Tử Cẩn thở dài, cô sao có thể không ghen? Cô đã xem những bộ phim trước đây của Sở Kiều với người khác, cho dù không có cảnh thân mật nào cô cũng ghen nhưng cô chưa bao giờ để Sở Kiều biết.
Khi Sở Kiều thấy cô im lặng, nàng tự nhủ: "Nhưng em cũng đã đọc kịch bản rồi. Những cảnh tình cảm không quá nhiều nhưng cũng không quá lố. Vẫn coi là bí mật. Cảnh hôn cũng có thể hôn giả, nhưng em nghĩ đạo diễn Tần có thể yêu cầu một nụ hôn thực sự. "
Trương Tử Cẩn rũ mắt xuống.
"Tất cả đều là công việc." Sở Kiều tổng kết "Em khi quay phim có thể tưởng tượng mặt của người ta thành chị, như vậy cảm xúc mới tốt hơn ."
Thay mặt người khác thành cô? Trương Tử Cẩn muốn dạy cho nàng một bài học bằng cách ấn Sở Kiều lên ghế tựa.
Trái ngược với những gì Sở Kiều mong đợi, đội đi tìm nguyên liệu không trở lại cho đến gần ba giờ sau. Nhưng chỉ có một người.
Hàn Mẫn Linh chạy tới, cầm một bao tải đặt xuống đất, vài lon Coca lăn xuống trong đó có cánh gà và các thành phần khác.
"Vũ Nguyệt đi đâu rồi!" Hàn Mẫn Linh lo lắng như kiến
trên nồi lẩu, túm tóc suýt chút nữa bỏ chạy.
"Không phải, chính xác là Vũ Nguyệt và Viễn Thư của tôi đã bỏ trốn rồi." Sang Y chậm rãi đi vào phía sau, ngậm một miếng cỏ trong miệng, so với sự sốt ruột của Hàn Mẫn Linh thì cô ấy trông thoải mái hơn nhiều.
Sở Kiều hỏi: "Làm sao vậy?"
Trương Tử Cẩn nói: "Tôi đã nói để em ấy ở nhà cậu không chịu. Bây giờ thì hay rồi. Bị người ta bắt cóc."
Hàn Mẫn Linh trừng mắt nhìn Sang Y: "Tôi nói! Nhất định là do kế hoạch của cậu với Tần Viễn Thư. Cậu bảo tôi ra đồng xem có thứ gì để hái không? Ai biết được khi quay lại đã thấy cả hai người kia đã biến đi đâu mất rồi ".
Sau khi Sở Kiều nghe thấy, trong lòng nàng đã có quyết định.
"Chị còn ở đây nháo, tìm người đi." Sở Kiều thở dài hỏi Hạ Tử Du "Bọn họ đi đâu rồi, vẫn bình an vô sự chứ?
"An toàn, nhưng chị không thể nói là đi đâu được" Hạ Tử Du cười, "Em tự mình tìm dọc đường đi. Tần Viễn Thư hẳn là thử nói chuyện với Vũ Nguyệt, cũng không có ác ý."
Khi Hạ Tử Du nói như vậy, Sở Kiều đã hiểu.
Nàng ước tính Tần Viễn Thư muốn thuyết phục Từ Vũ Nguyệt tham gia diễn xuất nên đã gọi nàng ấy đi một mình. Nàng muốn nói với Hàn Mẫn Linh để cô ấy không