Chương 23
Dấu răng kia, là lúc sáng sớm hôn môi ở giữa đường, bị Chu Túy Túy cắn.
Nhưng thật ra cũng không phải là cố ý, tính ra thì là cố ý, lại không phải cố ý. Lúc đó Chu Túy Túy bị Thẩm Nam cắn một cái, tức quá liền trực tiếp cắn lại.
Kết quả Thẩm Nam không những không giận, thậm chí còn đè chặt gáy cô mà cắn mạnh hơn.
Lúc ấy không biết tại sao, đột nhiên nghe lời.
Đương nhiên, nếu Chu Túy Túy biết dấu răng của mình bị Thẩm Nam dùng để chứng thực mình không phải cẩu độc thân, vậy có lẽ cô càng mạnh bạo hơn. Dứt khoát để lại một dấu hôn chắc càng trực tiếp hơn.
Thẩm Nam lạnh lùng liếc mấy người Cao Trác, khoe khoang xong liền chuẩn bị rời đi.
"Không phải." Cao Trác vẫn khó có thể tin vào những gì mình đã thấy, anh ta bất ngờ nói: "Thẩm gia, cậu cũng quá lẳng lơ rồi!"
Ý tưởng như này, người bình thường sẽ nghĩ không ra!
Thẩm Nam mím môi, không phản ứng anh ta.
"Cho nên hội nghị giao lưu vào chiều tối, cậu thật sự không đi?" Cao Trác vì thuyết phục Thẩm Nam, chuyện quỷ quái gì cũng nói ra được: "Có vợ cũng có thể đi nha, một mình ở trong đội chán biết bao! Qua ăn một bữa cơm, cũng không nhất định phải là xem mắt!"
Thật sự là như vậy.
Hoạt động giao lưu, không nhất định phải quen biết người.
"Không đi." Thẩm Nam không hề do dự từ chối lần nữa, nhìn về mấy người sau mình, không chút để ý hỏi: "Dạo này huấn luyện rất nhẹ nhàng?"
Cao Trác: "...."
Anh ta kinh ngạc, vội vàng xoay người không ngừng chạy: "Thẩm gia, cậu không đi thì không đi, anh em đi trước một bước."
Thẩm Nam nhìn bóng dáng chạy trốn của anh ta, xoay người đi về phía văn phòng.
***
Thẩm Nam sắp xếp cho Chu Túy Túy rất thỏa đáng, so với tưởng tượng còn thỏa đáng hơn rất nhiều, vừa mới nhìn thấy người đón, Chu Túy Túy liền cười.
Chu Túy Túy nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ nghĩ, sau mới hỏi: "Bác sỹ Trình?"
Trình Gia Niên cười nhạt, bộ dáng ôn tồn lễ độ: "Chị dâu trí nhớ tốt thật."
Hai người gặp nhau một lần, là năm đó khi cô bị bệnh, Thẩm Nam tạm thời mang đến bệnh viện, lúc ấy Chu Túy Túy thật ra vẫn còn mơ màng, nhưng không ngờ rằng bây giờ còn nhớ rõ.
Chu Túy Túy cúi đầu, mỉm cười nói: "Cái gì cũng bình thường, chỉ có trí nhớ khá tốt."
Mấy cái còn lại của cô không hề ưu tú như vậy, nhưng chỉ có trí nhớ, trên cơ bản xem qua thì không quên, nhìn mặt người cũng vậy. Lúc trước còn vì cái này, mà bạn bè trêu chọc nói cô rất thích hợp đi làm cảnh sát, lúc thẩm vấn phạm nhân chắc chắn rất lợi hại. Bởi vì cô đã gặp thì không quên.
Trình Gia Niên cười, nhìn về hai người bên cạnh cô: "Đây là bạn của chị dâu?"
Chu Túy Túy gật đầu: "Đúng vậy. Đây là bạn thân của tôi Hạ Văn, đây là một người em gái, tên là Thu Thu." Cô chỉ vào Trình Gia Niên nói: "Đây là bác sỹ Trình, Trình Gia Niên, bạn của Thẩm Nam."
Sau khi chào hỏi xong, mấy người lên xe.
"Đặt khách sạn rồi?"
"Đặt rồi." Chu Túy Túy nhìn anh ta: "Hôm nay không bận?"
"Vừa hay được nghỉ, A Nam nói chuyện với tôi."
Nghe vậy, Chu Túy Túy mấp máy môi cười: "Làm phiền anh rồi."
"Nên làm."
Sau khi đưa người về khách sạn, Trình Gia Niên để xe lại cho Chu Túy Túy, đó vốn dĩ chính là xe để cho bọn họ, sau đó để lại môt câu: "Chị dâu có chuyện gì cứ việc gọi điện thoại cho tôi."
"Được. Cảm ơn."
Người đi rồi, Hạ Văn mới vuốt cằm cảm khái: "Ông xã của cậu cũng khá chu đáo rồi."
Chu Túy Túy liếc mắt nhìn cô: "Đương nhiên rồi."
Hai người nhìn nhau cười, sau khi làm xong thủ tục, cũng đến buổi tối.
Ba người tuy rằng tâm tình khá, nhưng cũng không muốn làm bản thân quá mệt mỏi. Khách sạn bọn họ ở là trung tâm của thành phố, rất tốt, có thể ngắm nhìn biển đối diện, trong căn phòng này còn có thể nhìn thấy hòn ngọc Phương Đông. Sau khi bàn bạc, ba người ra ngoài ăn cơm, nếm thử đặc sản nổi tiếng ở Thượng Hải.
Thu Thu rất hứng thú với nơi này, thấy cái gì cũng mới lạ, sau khi Chu Túy Túy dẫn cô bé đi ăn cơm, còn mua cho Thu Thu hai bộ đồ, túi xách, giày, Hạ Văn đứng một bên yên tĩnh nhìn, không phát biểu ý kiến gì.
Cô biết Chu Túy Túy đang chuyển dời tình cảm đối với em gái, hoặc là đang biểu đạt một số thứ gì đó. Em gái của Chu Túy Túy bị mất tích, cho nên cô đối xử với những người em gái khác tốt hơn một chút, coi như chuộc tội, cũng xem như tích đức, có lẽ trong lòng Chu Túy Túy nghĩ, bản thân đối xử với Thu Thu tốt một chút, đối xử với người khác tốt một chút, người khác nếu như thật sự gặp phải em gái mình, cũng sẽ đối xử với cô bé tốt một chút.
Lúc này, Chu Túy Túy chỉ có thể dùng những cái này để an ủi bản thân.
Ba người ở bên ngoài rất hòa hợp, sau khi dạo một vòng 10h liền về khách sạn nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày hôm sau.
***
Sau khi Chu Túy Túy tắm xong, ngồi trên giường không quá buồn ngủ.
Cô nghĩ nghĩ, cúi đầu nghịch điện thoại, đang suy nghĩ xem có nên gọi điện cho Thẩm Nam không.
Hai vợ chồng Chu Túy Túy, cũng không biết nên nói như thế nào, khi ở cạnh nhau thì ngọt ngào không rời, nhưng sau khi chia xa thì vẫn luôn không liên lạc. Nghĩ nghĩ, còn có chút không thoải mái.
Chu Túy Túy mím mím môi, cúi đầu nhìn điện thoại hồi lâu, vẫn nhắn tin cho Thẩm Nam.
Không có gì phải ngượng ngùng hết, cứ tùy tiện nói đi.
Chu Túy Túy: Đang làm gì vậy?
Khi Chu Túy Túy nhắn tin cho Thẩm Nam, anh đang ăn ở bên ngoài, hội nghị giao lưu của bọn Cao Trác đã sớm kết thúc, mọi người thấy Thẩm Nam và một người đàn ông nữa không đến, mấy cô gái đều hết hứng thú, không có chút tinh thần nào. Mọi người náo loạn một vòng liền quay về.
Cao Trác và Tiểu Đồng cảm thấy hai người chưa hết giận, lại là cuối tuần, cho nên lôi kéo Thẩm Nam ra ngoài ăn đêm.
Bây giờ, rượu chất đầy bàn, lão Cao cái gì cũng gọi như thịt nướng, một đám đàn ông, ăn không biết bao nhiêu.
Thẩm Nam không tỏ ý kiến mà uống mấy ly, tửu lượng của anh bình thường, không tính là quá tốt, cho nên độ cồn cũng khá thấp.
Điện thoại rung lên, Thẩm Nam vừa nghĩ muốn cầm lên, Trần Duệ Phong ở bên cạnh đã nhanh tay nhanh mắt cầm lên, chân đặt trên ghế của Thẩm Nam, híp mắt nói: "Thần kỳ, điện thoại của Thẩm gia cũng có ngày rung lên, tôi rất muốn nhìn xem là ai đã nhắn tin cho Thẩm gia."
Anh ta uống hơi nhiều, lá gan cũng lớn hơn.
Thẩm Nam nhếch mí mắt, thần sắc lãnh đạm xùy một tiếng: "Đưa đây."
"Không!" Trần Duệ Phong và Thẩm Nam bình thường quan hệ không tồi, tuy rằng là cấp dưới, nhưng đều là đàn ông với nhau, ngoại trừ lúc chấp hành nhiệm vụ thì nghiêm túc, còn bên ngoài thì Thẩm Nam cũng không quá để ý đến mối quan hệ cấp trên cấp dưới, cấp dưới tùy tiện náo loạn thế nào, anh cũng đều không tức giận. Chỉ là dùng vẻ mặt nhạt nhẽo nhìn lại mấy người đó, thỉnh thoảng còn có thể đáp một hai câu, phụ họa.
Trần Duệ Phong hừ lạnh một cái, cúi đầu ấn mở.
Vừa mới mở liền đọc một cách diễn cảm: "Xuy Xuy?" Nói xong, anh ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Nam: "Thẩm gia, Xuy Xuy là ai?"
Ánh mắt Thẩm Nam hơi ngừng lại, không chút do dự đoạt lại điện thoại từ trong tay của Trần Duệ Phong, nhìn tin nhắn của Chu Túy Túy gửi đến, cười nhạo một tiếng rồi trả lời: Ở bên ngoài ăn cơm. Về khách sạn rồi sao?
Chu Túy Túy: Muộn như này mới ăn? Bọn em về rồi, ngày mai phải dậy sớm.
Thẩm Nam rũ mắt: Ừ.
Chu Túy Túy: ..... Nhiều thêm mấy chữ?
Thẩm Nam: Nói cái gì?
Chu Túy Túy: Sao em biết được, ăn cơm với ai?
Thẩm Nam ngẩng đầu lên nhìn đám người, trực tiếp gửi một tấm ảnh qua: Những người này.jpg.
Chu Túy Túy nhìn ảnh Thẩm Nam gửi đến, cạn lời: Anh có lệ quá, đồng đội nha.
Nói xong, trong mắt Chu Túy Túy tràn đầy ý xấu xa, sau khi nhìn ảnh chụp trong điện thoại một lúc, kéo kéo áo ngủ của chính mình, cầm điện thoại lên tự sướng, sau đó gửi cho Thẩm Nam: Anh hỏi xem em đang làm gì.
Thẩm Nam rất nghe lời: Đang làm gì?
Chu Túy Túy: jpg.
Vừa mở ra, Thẩm Nam theo bản năng híp mắt lại, nhìn người con gái trong ảnh, đầu lưỡi khẽ liếm khóe miệng, đôi mắt híp lại.
Người con gái trong ảnh cười quyến rũ, một mảnh lớn da thịt trước cổ lộ ra, trắng nõn đến chói mắt, khóe miệng cô giương lên, mặt tràn đầy ý cười, tự chụp rồi gửi cho mình, lại nhìn xuống phía dưới... Cổ áo hơi thấp, phong cảnh bên trong cũng lộ ra không ít.
Thẩm Nam nhìn, hầu kết chuyển động, cười nhạt một tiếng, không chút nghĩ ngợi cầm điện thoại qua một bên, gọi cho Chu Túy Túy.
"Alo." Chu Túy Túy cong môi cười, đáy mắt tràn đầy giảo hoạt.
"Quyến rũ anh?" Âm thanh của Thẩm Nam đè thấp xuống trầm trầm, theo bóng đêm lọt vào tai.
Chu Túy Túy nhướng mày, cố ý nói: "Không nha, em chỉ nói cho anh sự thật là em đang làm cái gì thôi, em đang chuẩn bị đi ngủ đó."
Nghe vậy, Thẩm Nam mím môi, khẽ hừ một tiếng: "Phải không?"
"Đương nhiên." Chu Túy Túy vuốt tóc chính mình, cúi đầu nhìn bộ dáng của mình bây giờ, cố ý nói: "Hơn nữa, kiểu người tự chủ tốt như đội trưởng Thẩm, sao em có thể tùy tiện mà quyến rũ được."
Thẩm Nam: "...."
Anh bị tức đến bật cười, nhưng lại trả lời một câu ngoài dự đoán của Chu Túy Túy: "Có thể."
"Cái gì?" Chu Túy Túy ngạc nhiên, hoàn toàn không tin được người này... Sẽ thừa nhận thẳng thắn như vậy.
Thẩm Nam rũ mắt, khóe miệng mang theo ý cười, không chút để ý nói: "Vợ của anh đương nhiên có thể quyến rũ anh, cũng chỉ để cho vợ của anh quyến rũ."
Nghe vậy, Chu Túy Túy nghẹn