Chương 28
Gần đây thời tiết không tệ, ngày nào cũng có ánh nắng.
Mùa xuân đến, khắp nơi đều là màu xanh mơn mởn. Đối với việc Thẩm Nam muốn dẫn mình đi ngắm sao, Chu Túy Túy tuy rằng ngạc nhiên, nhưng cũng không phải là rất ngạc nhiên.
Dẫu sao thì lần trước anh ấy cũng đã hỏi, có muốn ngắm sao ở khoảng cách gần không. Chỉ là Chu Túy Túy không biết, sao có thể ngắm sao ở khoảng cách gần.
Chu Túy Túy nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, khi Thẩm Nam lái xe rất nghiêm túc, mắt chăm chú, không giống bộ dáng lười nhác một chút nào, Thẩm Nam có thể là bộ dáng nghiêm túc đứng đắng, cũng có thể là bộ dáng lưu manh lười nhác. Tóm lại, anh rất có mị lực, làm cho bạn không tự giác mà đắm chìm trong thế giới của anh ấy.
Chu Túy Túy lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rất đẹp, thời gian này phần lớn mọi người đều đang làm việc, người đi lại trên đường không nhiều.
Cô nhìn chằm chằm bên ngoài một lát, khẽ cười nói: "Thời tiết rất đẹp."
Thẩm Nam trầm trầm đáp một tiếng, thấp giọng hỏi: "Về nhà trước, muốn ăn cái gì?"
Chu Túy Túy kinh ngạc nhìn anh: "Anh còn muốn nấu cơm?"
Thẩm Nam: "Hôm nay chúng ta qua đêm bên ngoài, không lấy quần áo?"
Chu Túy Túy có bệnh sạch sẽ nhẹ, cũng không tính là quá nghiêm trọng, nhưng mỗi ngày cô đều phải tắm rửa thay đồ, nếu không sẽ không ngủ được, cũng không thoải mái. Đối với mấy thói quen sinh hoạt không tốt của bà xã mình, Thẩm Nam vẫn rất rõ ràng.
".... À, muốn." Chu Túy Túy cong môi cười, nhìn anh: "Anh còn chưa nói sẽ dẫn em đến nơi nào ngắm sao đâu."
Thẩm Nam cười khẽ một tiếng, tùy tiện chỉ một cái: "Tới rồi sẽ biết."
Chu Túy Túy: ".... Được thôi."
Trước không hỏi, để cho anh giữ một chút kinh ngạc đi.
Nhưng mà cô vẫn nhịn không được mà suy nghĩ mấy cái trong đầu, đỉnh núi hay là cắm trại, hay là đi nơi nào xem, không đến mức là nhà thiên văn chứ... Chu Túy Túy nghĩ, nhịn không được lắc đầu, cũng không nhất định. Rốt cuộc Thẩm Nam là một lão cán bộ*( ý chỉ những người làm việc có quy củ, nhàm chán, theo lối cũ), dẫn mình đến nhà thiên văn hẹn hò ngắm sao, rất có khả năng.
Nghĩ vậy, cô bật cười.
***
Sau khi về nhà, hai người thu dọn đồ đạc, sau đó ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Nam dẫn Chu Túy Túy đi ăn cơm, sau đó mới dẫn cô đi ngắm sao.
Thời gian vẫn còn sớm, bây giờ chắc chắn không có sao, Chu Túy Túy nhìn ngoài cửa, nhịn không được cảm khái: "Sao trời bây giờ không nhìn thấy, tự nhiên em muốn nấu cơm dã ngoại."
Thẩm Nam khẽ cười, thấp giọng hỏi: "Lúc trước chưa từng nấu cơm dã ngoại?"
"Rồi." Mắt Chu Túy Túy sáng lên: "Nấu cơm dã ngoại với bọn Thu Thu, Lâm Bình, ở gần cổ trấn."
Nghe vậy, Thẩm Nam hơi ngừng, hỏi: "Muốn về cổ trấn không?"
Chu Túy Túy sững lại, im lặng hồi lâu mới nói: "Tạm thời vẫn tốt, ở đó giao cho bọn Lâm Mộc, em rất yên tâm."
Chu Túy Túy rất quen thuộc với Lâm Bình và Lâm Mộc, cũng không lo lắng hai người họ sẽ làm ra chuyện gì không đúng, chút tin tưởng này, Chu Túy Túy vẫn có.
Thẩm Nam nhướng mày, liếc cô, hỏi: "Tin tưởng bọn họ như vậy?"
Chu Túy Túy cười, vỗ bả vai anh: "Anh biết kinh doanh như thế nào không?"
"Hửm?"
"Dùng người thì không nghi, nghi thì không dùng." Cô cười, nói: "Hơn nữa Lâm Mộc và Lâm Bình không giống những nhân viên khác, Thu Thu cũng không giống."
"Tại sao?"
"Hai người bọn họ là em quen lúc bà nội vẫn còn sống."
Lâm Bình và Lâm Mộc là anh em, năm đó bà nội Chu ở cổ trấn gặp được, không tính là nhận nuôi, nhưng lúc hai người khó khăn nhất thì được bà nội Chu giúp đỡ, sau này trong quán cần người phụ giúp, hai người bọn họ liền làm trong đó, mặc dù tuổi tác không lớn, cũng không đi học, nhưng bọn họ hiểu được có ân báo ân. Mà Lâm Bình và Lâm Mộc cũng thích cuộc sống hiện giờ, cho nên có thể nói lúc Chu Túy Túy tiếp nhận quản lý quán rượu nhanh như vậy, cũng là do hai người giúp đỡ.
Năm đó khi bà nội qua đời bọn họ cũng không có ý muốn chiếm đoạt quán rượu, bây giờ lại càng không.
Mà Chu Túy Túy trên phương diện này cũng làm không tồi, cô chưa từng ngược đãi nhân viên, lương cũng cao nhất ở cổ trấn, đối xử với bọn họ rất tốt, không nói là tỉ mỉ, nhưng cũng không chỉ trích la mắng, trên thực tế, nếu quá bận thì cô cũng sẽ đến giúp, nói là bà chủ, nhưng cũng không giống.
Trên phương diện làm ăn, tuy rằng cô không hiểu nhiều, nhưng cũng biết, bạn đối xử với người ta tốt, người ta cũng sẽ đối tốt với bạn, đây là bình đẳng.
...
Thẩm Nam nghe vậy, nghĩ đến bà nội Chu hiền từ, thấp giọng ừ một tiếng: "Xem ra hai người đó không tồi."
Chu Túy Túy nhướng mày, đắc ý nói: "Đương nhiên rồi."
"Em chưa từng nhìn lầm."
Thẩm Nam cong môi cười, nhìn cô: "Này cũng tính là khen anh luôn hả?"
Chu Túy Túy: "...."
Lời này, hình như có chút đúng.
Cô cười một cái, kiêu ngạo nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng vậy."
Ánh mắt của cô rất tốt, đặc biệt là ánh mắt tìm chồng.
Thẩm Nam nhìn bộ dáng kiêu ngạo của cô, mỉm cười.
"Ngủ một lát trước, tối nay đến anh gọi em."
"Rất muộn sao?"
"Hơi xa, hơn hai tiếng."
Chu Túy Túy ừ một tiếng, "Được."
Ban đầu đồng ý ngủ, nhưng trên thực tế cũng không thể ngủ được, còn câu được câu không mà nói chuyện với Thẩm Nam, nói nói, liền mơ màng ngủ mất.
Thẩm Nam nhìn người bên cạnh, nhân lúc đèn đỏ, đắp cho Chu Túy Túy một cái áo, điều chỉnh lại ghế dựa, mới lái xe đi.
***
Gió nhẹ mây trong, ánh nắng buổi chiều yếu dần đi.
Thẩm Nam đang lái xe, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ Thẩm. Anh nhìn người đang ngủ ở bên cạnh, nhíu mày nhận.
"Alo."
Mẹ Thẩm ài một tiếng, trong giọng nói chứa đầy mong chờ: "A Nam, về nhà chưa?"
Thẩm Nam vâng một tiếng: "Trở về một chuyến."
Mẹ Thẩm nghẹn lại, đối diện với ánh mắt của ông nội Thẩm, khụ một tiếng: "Nhiệm vụ thuận lợi chứ?"
Thẩm Nam khẽ cười, nghe lời nói của mẹ Thẩm, cong môi: "Mẹ, mẹ tìm con là có chuyện gì vậy?"
Mẹ Thẩm thở một hơi, thấp giọng nói: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chính là mấy ngày trước có phải Túy Túy đi đến khách sạn náo loạn với người ta không?" Bà lo lắng hỏi: "Người không sao chứ, mẹ nghe nói còn vào đồn cảnh sát?"
Nghe vậy, Thẩm Nam nhíu mày: "Ai nói với mẹ?"
Mẹ Thẩm nghe ý của anh, là biết.
"Con biết?"
Mẹ Thẩm cau mày, không nhịn được nói: "Hai đứa dầu gì cũng đã lớn như vậy rồi, sao lại đi khách sạn gây chuyện chứ, khi người bên cạnh nói cho mẹ, mẹ còn không dám tin... Túy Túy không phải là đứa nhỏ không hiểu chuyện."
Nói thật, cho dù mẹ Thẩm có không hài lòng với con dâu đi nữa, cũng không để cho người ngoài nói ra nói vào. Bà cứ không nói lý như vậy đấy, là một bà mẹ chồng bao che con dâu như thế.
Bản thân ở nhà nói vài câu, giáo dục mấy câu thì có thể, nhưng người ngoài không thể nói vậy... Người bao che, đại khái chính là như vậy đấy.
Thẩm Nam nghe vậy, nhìn Chu Túy Túy vừa xoay người, thấp giọng hỏi: "Ai nói với mẹ."
Mẹ Thẩm ai một tiếng: "Bây giờ trọng điểm là cái này sao?"
"Đúng vậy."
Mẹ Thẩm: "..... Hôm nay mẹ Túy Túy hẹn mẹ ra ngoài ăn cơm, còn có mấy người bạn, đột nhiên nói đến chuyện này, mà mẹ cái gì cũng không biết."
Thẩm Nam cau mày, liếc nhìn người bên cạnh, suy nghĩ mấy giây rồi nói: "Mẹ, chuyện này nói ra rất dài, Túy Túy không sai, cô ấy đi cùng bạn thôi, còn chuyện tỉ mỉ thế nào, sau này con nói cho mẹ." Anh hơi ngừng lại, "Mẹ, sau này mẹ ít nghe người bên cạnh nói linh tinh, có gì thì trực tiếp hỏi bọn con này."
"Không phải mẹ đang hỏi đây sao?"
Thẩm Nam: ".... Còn chuyện gì nữa không ạ?"
Mẹ Thẩm khụ khụ, rất cạn lời hỏi: "Hai đứa lâu không về rồi, buổi tối có muốn về nhà ăn cơm không?"
"Lần sau đi." Thẩm Nam nhìn Chu Túy Túy chuẩn bị tỉnh lại, thấp giọng: "Con với Túy Túy ra ngoài rồi."
Mắt mẹ Thẩm sáng lên, kinh ngạc đối diện với ông nội Thẩm, nhận được chỉ thị liền vội nói: "Vậy được, hai đứa ra ngoài chơi vui vẻ, lần sau có thời gian thì về nhà ăn cơm."
Nói xong, không đợi Thẩm Nam phản ứng lại, đã ngắt điện thoại.
Thẩm Nam: "...."
Cái tật xấu gì vậy????
Bên này, mẹ Thẩm và ông nội Thẩm lúc này đang rất kích động.
Lần trước Thẩm Nam dẫn Chu Túy Túy về nhà, bọn họ đã nhận ra tình cảm hai người có tiến triển, nhưng cũng không ngờ tiến triển nhanh như vậy, lúc đó mẹ Thẩm cũng đoán là diễn cho bọn họ xem, dù gì thì cũng đã hai năm không gặp... Lúc trước cũng không thấy hai người liên lạc nhiều, cho nên không ít lần đoán như vậy.
Bây giờ nghe thấy hai người cùng đi chơi, chắc chắn tình cảm tốt hơn rồi.
Mẹ Thẩm nhìn ông nội Thẩm cười nói: "Hai đứa ra ngoài đi chơi rồi."
Ông nội Thẩm không ngừng gật đầu, mặt đầy ý cười: "Không tồi không tồi, nên chơi nhiều, ăn cơm không cần vội."
"Đúng đúng đúng."
***
Khi Chu Túy Túy tỉnh lại, đã sắp đến nơi rồi.
Cô tỉnh lại, duỗi tay dụi mắt nhìn quanh bốn phía, xung quanh vô cùng trống trải, cách đó không xa có hai ngọn núi, nhưng trước mặt... Giống như là một mảnh đất bằng phẳng bị núi bao vây lại.
Cô lim dim mắt mà liếc nhìn về phía Thẩm Nam: "Đã tới chưa?"
Mới vừa tỉnh lại, âm thanh khàn khàn, rất mềm mại.
Thẩm Nam nghe, lỗ tai giật giật, âm thanh cũng nhẹ đi hai phần: "Gần đến rồi, ở phía trước, em uống ngụm nước nhuận họng đi."
"Vâng."
"Đây là nơi đâu?"
Thẩm Nam nhếch cằm, chỉ về biển báo cách đó không xa: "Nhìn cái kia."
Chu Túy Túy thuận theo mà nhìn qua, sau khi nhìn thấy mấy chữ kia, trợn mắt: "Căn cứ phi hành?"
Đây là căn cứ phi hành?? Chu Túy Túy khó tin mà nhìn xunh quanh, làm thế nào cũng không thể tin được Thẩm Nam đưa mình đến căn cứ phi hành.
"Đến những nơi như này, không cần xin phép gì sao?" Trong khái niệm của cô, căn cứ phi hành là nơi thuộc về quốc gia.
Thẩm Nam cười, duỗi tay vuốt đầu cô, "Đây là tư nhân, do một người bạn mở."
Chu Túy Túy: "....."
Đám trẻ trong đại viện quả nhiên lợi hại, bạn bè trải rộng khắp nơi.
"Sở Hàng, còn nhớ không?"
Chu Túy Túy lắc đầu: "Không nhớ."
"Đợi lát