Chương 31
Ánh đèn của hành lang không quá sáng, phòng bao hai bên vẫn truyền ra âm thanh quỷ khóc sói gào, ồn ào nhốn nháo, không hề yên tĩnh.
Hoàn cảnh ở KTV chính là như vậy, ồn ào, nhưng giờ phút này ở chỗ của Thẩm Nam và Chu Túy Túy, lại không hề.
Hai người đối mặt nhìn đối phương, không lên tiếng, lời vừa mới nói ra, vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Thẩm Nam rũ mắt nhìn Chu Túy Túy chằm chằm, vừa mới định mở lời, thì Lâm Hựu ở một bên đã dùng vẻ mặt ngây ngốc nhìn hai người, không hiểu được bọn họ là gì.
"Quen biết?"
Cô hỏi.
Chu Túy Túy nhấp khóe môi, không lên tiếng.
Tuy rằng tin tưởng Thẩm Nam là một chuyện, nhưng nhìn thấy anh và một người con gái khác ở bên nhau nói chuyện, lại là một chuyện khác. Cô nghĩ, theo bản năng nhíu mày lại.
Lăng Tình cách đó không xa nhìn thấy, đi đến nơi này, đứng bên cạnh Thẩm Nam, chào hỏi hai người họ, "Lâm Hựu, sao cô lại ở chỗ này?"
Lâm Hựu mím môi, liếc cô ta một cái, cười như không cười nói: "Tòa soạn liên hoan."
Lăng Tình nghe, nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía Chu Túy Túy: "Cô quen Lâm Hựu?"
Chu Túy Túy nhếch mí mắt, lười biếng nhìn cô ta một cái, dựa vào vách tường, ngữ khí không kiên nhẫn: "Liên quan đến cô?"
Ngữ điệu này của cô, tuyệt đối mang theo lửa.
Thẩm Nam nghe, không tiếng động mà cong môi cười, duỗi tay vỗ đầu cô, âm thanh trầm thấp: "Tụ tập với Lục Gia Tu ở đây, đây là đồng nghiệp?"
Chu Túy Túy nghe vậy, miễn cưỡng cho anh mặt mũi: "Ừm, thầy hướng dẫn của em, Lâm Hựu."
Cô chỉ chỉ, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hựu: "Đây là chồng em, Thẩm Nam."
Lâm Hựu: "....."
Sau khi chào hỏi xong, Lâm Hựu cũng không ở lại lâu, trực tiếp về phòng bao, trước khi đi còn cố ý chớp chớp mắt với Chu Túy Túy, mặc dù cô không hiểu ánh mắt đó nghĩa là gì.
Lâm Hựu đi rồi, Lăng Tình đại khái cũng có chút cảm thấy xấu hổ, xoay người về phòng bao.
Lúc này, Chu Túy Túy mới lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Nam một cái, đẩy người ra muốn đi.
"Đi đâu?"
"Trở về tiếp tục liên hoan." Chu Túy Túy quay đầu lại nhìn người đàn ông lười nhác kia, hừ lạnh một tiếng: "Đêm nay nếu như anh....."
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Nam liền cong cong khóe miệng nhìn cô, ngả ngớn hỏi: "Ừ?"
Khi Chu Túy Túy đi ngang qua Thẩm Nam, không nhanh không chậm nói hết câu. Cô cười lạnh: "Nếu như nói với cô ta một câu, anh thử xem."
Nói xong, cũng không quay đầu mà rời đi.
Thẩm Nam nghe lời này, liếm môi, cúi đầu cười một tiếng, mới đút tay túi quần, xoay người về phòng bao.
***
Hai mươi phút trước, bên Chu Túy Túy đang náo nhiệt, ở một phòng bao khác, cũng náo nhiệt như vậy. Đám người mở tiệc đón gió tẩy trần cho Thẩm Nam, có bạn học cấp ba, cũng có chiến hữu đã từng chiến đầu cùng nhau, còn có người không quá quen thuộc, tất cả đều tụ tập cùng nhau.
Thẩm Nam ngồi cạnh Lăng Thạch, đang nói chuyện, ngoài cửa có người gõ.
Sau khi mở cửa nhìn thấy người, mọi người sửng sốt, nhìn về phía Lăng Thạch: "Lăng Thạch, đây không phải em gái cậu sao?"
Lăng Tình cười dịu dàng, gật đầu với mọi người: "Mọi người đã lâu không gặp, em nghe anh nói mọi người tụ tập ở bên này, đêm nay vừa hay em ăn cơm ở đây, cho nên đến xem."
"Đại minh tinh tới nha, mau ngồi đi."
Lăng Tình cười, khi nhìn thấy Thẩm Nam, ánh mắt sáng rực: "Anh Thẩm, đã lâu không gặp."
Thần sắc của Thẩm Nam nhàn nhạt, đối với ánh mắt tò mò của mọi người, nhẹ nhàng gật đầu.
Nháy mắt, Lăng Tình liền gia nhập phạm vi nói chuyện của bọn họ.
Bởi vì là em gái của Lăng Thạch, mọi người đều quen biết, nên cho Lăng Tình vẫn để lại ấn tượng và địa vị nhất định trong lòng mọi người ở đây, huống chi bây giờ thân phận của Lăng Tình cũng đã khác, là đại minh tinh lớn, từ lúc bắt đầu vào phòng bao, liền có người chụp ảnh, uống rượu với cô ta, cô ta cũng không từ chối ai.
Lăng Thạch nhìn, cũng không ngăn cản, chỉ nói câu đừng uống quá nhiều.
Khi đến lượt Thẩm Nam, anh không chủ động đi kính rượu, Lăng Tình ở bên cạnh Lăng Thạch lại nhìn anh, hỏi: "Anh Thẩm, uống rượu không?"
Thẩm Nam liếc nhìn rượu trước mặt, cười: "Không uống, đêm nay uống nhiều có khả năng về phải ngủ thư phòng."
Lục Gia Tu ở bên cạnh nhìn, cười nhạo một tiếng, nhưng vẫn giải cứu cho Thẩm Nam: "Nào, em gái Lăng Tình, anh uống, anh Thẩm của em bây giờ trong nhà quản nghiêm, không được uống rượu."
Không lâu sau, Lục Gia Tu và Lăng Tình cùng uống.
Thế cũng không có vấn đề gì, một màn kia, là Thẩm Nam lấy cớ đi toilet rời phòng bao, kết quả vừa mới ra, lại gặp phải Lăng Tình. Quan hệ của Lăng Thạch và Thẩm Nam không tồi, có những lúc, mặt mũi của anh em không thể không cho, cho nên mấy lời, cũng không thể nói trắng ra quá mức.
Anh cố gắng tránh đi.
Kết quả, vừa ra, Lăng Tình liền cười tươi nhìn anh, dịu dàng nói: "Anh Thẩm, em có thể tâm sự với anh không, chỉ một lát."
Thẩm Nam không có cách, gật đầu đáp ứng.
Kết quả lời còn chưa nói, vừa mới đến chỗ rẽ, đã bị bà xã của mình bắt gặp.
Nghĩ đến một màn kia, Thẩm Nam buồn bực uống một ngụm rượu, mới liếm môi, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho người ta,
---- Mấy giờ kết thúc?
Sau khi gửi đi, hồi lâu cũng không thấy trả lời.
Thẩm Nam mím môi, lấy ly của Lục Gia Tu, ngửa đầu uống hai ngụm.
Lăng Tình cách đó không xa nhìn, muốn lại đây, lại bị Hồ Dật nhanh tay lẹ mắt giành mất.
"Thẩm gia." Hồ Dật khụ một tiếng hỏi: "Sao ra ngoài một chuyến, tâm tình lại kém như vậy?"
Thẩm Nam liếc mắt, không lên tiếng.
Lục Gia Tu xì một tiếng, tay đặt trên vai Thẩm Nam: "Ai biết Thẩm gia nhà chúng ta ra ngoài đụng phải ai nha." Anh ta tiến gần lại Thẩm Nam một lát, thấp giọng hỏi: "Sao em nghe nói có một tòa soạn mở tiệc đón người mới ở bên này? Có phải là đụng phải chị dâu nhỏ không?"
Anh ta biết chỗ Chu Túy Túy đi làm, lần trước khi bọn họ gặp mặt uống rượu nói chuyện, Chu Túy Túy còn cố ý hỏi Lục Gia Tu, tình huống của tòa soạn này, bởi vì đã hỏi, sau đó mới rõ ràng kiên định mà ứng tuyển vào tòa soạn đó. Cho nên đi làm, Lục Gia Tu cũng nắm rõ hơn Hồ Dật.
Nghe vậy, Thẩm Nam cho anh ta một ánh mắt: "Không nói sớm?"
Anh trực tiếp đá Lục Gia Tu một cái.
Lục Gia Tu: "...." Anh ta cũng vừa định hỏi, mười phút trước đi toilet gặp phải người quen mà thôi.
Anh ta nhướng mày, nhìn Thẩm Nam: "Tôi đoán trúng rồi? Chị dâu nhỏ ở đây?"
"Ừm."
Lục Gia Tu nhìn Lăng Tình vừa mới tiến vào, tiếp tục phỏng đoán một cái to gan, che miệng lại, khụ một tiếng, thấp giọng hỏi: "Mới vừa rồi Lăng Tình ra ngoài tìm cậu nói chuyện, chắc không phải gặp phải chị dâu nhỏ chứ?"
Thẩm Nam ngừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Gia Tu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu biết cô ta đến tìm tôi sao không ngăn cản?"
Lục Gia Tu: ".... Cản thế nào?"
Nói thật, chuyện này căn bản hai bên đều không phải là người, được không?
Lời vừa dứt, Thẩm Nam cũng nhận ra mình hỏi một câu ngu ngốc. Anh mím môi, trực tiếp không hé răng nữa.
Lăng Thạch lại không nhận ra bầu không khí căng thẳng này, từ một bên cầm ly rượu tiến gần, vỗ bả vai Thẩm Nam: "Uống một ly?"
Thẩm Nam gật đầu: "Uống."
Một bên khác, Lăng Tình ứng phó với những câu hỏi của người khác, nhưng lực chú ý vẫn ở trên người Thẩm Nam.
Cô ta nhìn Thẩm Nam cùng người khác trò chuyện vui vẻ như thế nào, uống rượu ra sao, nhất cử nhất động, đều không tiếng động mà nhìn chăm chú.
Cô ta nhìn chằm chằm, bộ dáng người