Chương 54
Nháy mắt, huấn luyện đã đến giai đoạn cuối cùng.
Một đoạn thời gian này, đám phóng viên bọn họ thật sự được cảm nhận và tiếp xúc những thứ mang tính chân thực, cũng chụp được rất nhiều bức ảnh xuất sắc.
Huấn luyện của quân nhân, gian khổ và khó khăn hơn tưởng tượng, nhưng trên mặt bọn họ đều là nụ cười, rồi lại có trái tim ấm áp.
Sau khi ngày huấn luyện cuối cùng kết thúc, mọi người còn có cảm giác lưu luyến không rời, lúc đầu cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, sao một ngày trôi qua lâu thế, nhưng đến bây giờ, mọi người đều cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, nháy mắt đã hết nửa tháng.
Hai tuần trôi qua, bọn họ phải về nhà.
Tất cả mọi người đều lưu luyến không rời.
Tiểu Đồng nhìn mấy cô gái trộm lau nước mắt khẽ cười, ngữ khí cũng dịu dàng hơn mấy phần: "Tối nay còn có một hoạt động, sau khi kết thúc sẽ đưa mọi người về nhà."
Cậu ta nhàn nhạt nói: "Tối nay có thể mặc tự do, mọi người trang điểm xinh đẹp cũng không sao."
Mọi người đồng ý, nhìn về phía Tiểu Đồng, "Tiểu Đồng, cậu sẽ nhớ bọn tôi chứ?"
Tiểu Đồng còn rất nhỏ tuổi, vừa mới 22, thật ra theo chân bọn Chu Túy Túy thì chỉ là một em trai nhỏ, nhưng cậu làm việc rất thành thục, không hề giống vẻ bên ngoài của mình.
Nhưng lúc này bị mọi người đùa giỡn, cũng có chút ngượng ngùng.
"Nhớ." Tiểu Đồng nhẹ giọng: "Sẽ nhớ mỗi người đã đến nơi này của bọn tôi, đều là người nhà của chúng tôi."
Mọi người nghe, khóc nhiều hơn.
Chu Túy Túy thật ra cũng có chút không lỡ, sắp phải rời đi rồi, rõ ràng giống như vừa mới tới được mấy ngày. Nơi đắp nặn thành những người mình đồng da sắt này, nơi uy nghiêm làm người kính nể này, làm cho người ta quá cảm động.
Chu Túy Túy không biết diễn đạt cảm xúc của mình như thế nào, nhưng chính là không nỡ.
Không muốn rời xa nơi này, cũng không nỡ rời xa mọi người nơi đây. Mỗi người nơi này, đều đáng yêu vô cùng.
Bọn họ mãi mãi giữ nguyên trái tim lương thiện và nhiệt tình, dùng sự chân thành nhất đối xử với mọi người, mãi mãi dùng nụ cười ấm áp nhất, để nhìn bạn, cổ vũ bạn. Tuy rằng có lúc nghiêm khắc, nhưng nhiều hơn, là bọn họ biểu đạt tình yêu của chính mình.
Chu Túy Túy chớp mắt, ngăn giọt nước mắt của mình, lúc này mới theo chân mọi người về ký túc xá, thay quần áo rồi tắm.
Đương nhiên, Chu Túy Túy là đi về ký túc của Thẩm Nam tắm.
Sau khi tắm xong, mọi người cùng đi ăn cơm tối, đến 7h tối, tiệc tạm biệt sẽ bắt đầu.
Tiệc tạm biệt làm rất ra hình ra dáng, mọi người đã thu dọn trang trí từ lúc chiều, chờ đến khi bọn họ đến, đã chuẩn bị xong toàn bộ.
Chu Túy Túy đứng cùng đồng nghiệp, đồng nghiệp cảm khái một tiếng: "Bọn họ thật sự có tâm."
"Đúng vậy, ngay cả chỗ này cũng trang trí xong rồi."
"Thật không dễ dàng."
"Bọn họ tốt quá." Trần Tĩnh nói: "Cũng không có hy vọng gì khác, chỉ hy vọng bọn họ mỗi lần đi làm nhiệm vụ, đều có thể bình an đi, bình an về."
Chu Túy Túy, "Đây là hy vọng của tất cả mọi người."
Cô cũng như vậy, hy vọng tất cả mọi người nơi này, hoặc là quân nhân cũng những nơi khác, đều có thể bình an đi, bình an về. Hy vọng bọn họ có thể mãi mãi bình an.
Không cần gì nhiều, bình an là được.
Cao Trác dẫn người đến đây, nhìn thấy bọn họ, cười cười: "Sao còn không ngồi xuống?"
Anh ta chỉ chỉ nói: "Vị trí của mọi người đã sắp xếp xong rồi, hàng thứ hai, bên đó tầm nhìn tốt."
Không còn là huấn luyện viên, lúc bình thường Cao Trác có thể đùa giỡn cùng mọi người.
Anh ta chớp mắt nhìn Chu Túy Túy, bật cười nói: "Chị dâu liền ngồi bên kia đi, giữ một chỗ ngay bên cạnh chị cho đội trưởng."
Chu Túy Túy bật cười, cong cong môi: "Được."
Sau khi đám người ngồi xuống, không lâu sau mấy lãnh đạo trong đội lần lượt đến, sau khi chào hỏi với bọn họ, cũng thuận thế ngồi xuống chuẩn bị xem biểu diễn.
Thẩm Nam đến khá muộn, khi ngồi xuống, Chu Túy Túy theo bản năng nhìn anh một cái: "Đến."
Hầu kết Thẩm Nam chuyển động, trực tiếp nắm lấy tay cô: "Xin lỗi, tới trễ một chút."
Chu Túy Túy cười, ghé mắt nhìn anh: "Không muộn, vừa mới bắt đầu."
Mấy chiến sĩ trên sân khấu bắt đầu biểu diễn, làm tiết mục làm cho người ta vui vẻ.
Chu Túy Túy thấp giọng ghé sát vào tai Thẩm Nam, nói Thẩm: "Đội của anh cũng biểu diễn hả, em mới nghe Tiểu Đồng nói, là cái gì?"
Thẩm Nam sửng sốt, ánh mắt mang theo ý cười: "Bọn Cao Trác."
Chu Túy Túy nhướng mày, trong mắt có chút tò mò.
"Đợi lát nữa sẽ biết." Thẩm Nam cố ý làm bí mật.
***
Biểu diễn của bọn họ chắc sẽ sẽ khác so với biểu diễn mất tiền ở bên ngoài, nhưng lại chân thành giản dị, làm người cảm động.
Chu Túy Túy xem chăm chú, hiếm có khi nghiêm túc như vậy, nhìn nhìn, đột nhiên đến phiên Cao Trác lên sân khấu, Cao Trác vừa lên, bầu không khí phía dưới càng thêm náo nhiệt.
"Cao Trác! Diễn một bài sao?"
Cao Trác nhoẻn miệng cười: "Diễn."
Qua hai phút sau, Chu Túy Túy rốt cuộc cũng biết Cao Trác biểu diễn cái gì.
Diễn hài.
Thì ra lần trước mất lời nói đùa trong đội là thật, Cao Trác thật sự là một cao thủ tấu hài, dọa mọi người sửng sốt, thỉnh thoảng có thêm chút hương vị, cười to liên tục.
Hơn nữa tấu hài của Cao Trác đều là tự anh ta biên soạn, nghe xong liền thấy liền cảm thấy không thích hợp... Tất cả những từ trong vở hài của anh ta, đều liên quan đến khoảng thời gian này của bọn họ, có Chu Túy Túy, có Lâm Hựu, có những đồng nghiệp khác, mỗi người đều được anh ta khen, thậm chí còn có bộ dáng khi bọn họ làm nhiệm vụ.
Nghe đến cuối cùng, Lâm Hựu khẽ nói bên tai Chu Túy Túy: "Cao đội này làm cái gì thế, vốn dĩ chị rất phiền anh ta, bây giờ lại làm chị thấy cảm động."
Chu Túy Túy cũng như vậy.
Những người đáng yêu này, thật sự quá đáng yêu.
Sau khi Cao Trác biểu diễn xong, mọi người phía dưới vỗ tay nhiệt liệt, đều là cảm động rơi nước mắt.
Ngay sau đó, mấy người Tiểu Đồng Trần Duệ Phong lên sân khấu hát, là một bài hát vang vọng nhiệt huyết, tiệc chia tay tối nay, làm cho mọi người đều khóc.
Lần trải nghiệm này, đối với mỗi người mà nói là kỷ niệm khó quên trong đời.
Nếu thế giới này có những người chân thành nhiệt tình nhất, vậy đó nhất định chính là bọn họ.
Sau khi kết thúc, Chu Túy Túy vẫn còn chút lưu luyến như cũ.
Thẩm Nam duỗi tay lau nước mắt cho cô: "Còn khóc nữa?"
Chu Túy Túy cọ cọ cánh tay anh, mơ hồ không rõ ừ một tiếng: "Mọi người đều gạt bọn em."
Thẩm Nam cười: "Không nói dối mọi người sao lại có ngạc nhiên, thích không?"
Chu Túy Túy ngước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Thẩm Nam, nói: "Đột nhiên em có thể hiểu được... tại sao tình cảm của các anh lại sâu sắc như vậy."
Loại tình cảm và tin tưởng giữa đồng đội, là người bình thường không có cách nào hiểu được. Có rất nhiều thời gian thậm chí còn vượt qua người nhà, trước kia Chu Túy Túy không quá có thể hiểu được, thậm chí có thể nói là hiểu được, nhưng cũng không phải là trăm phần trăm có thể chấp nhận được, nhưng bây giờ cô có thể chấp nhận hoàn toàn rồi.
Bọn họ vốn là một thể, một thể thì vốn lên đoàn kết, một thể thì nên đoàn kết tin cậy.
Chỉ có tin tưởng, mới có thể làm cho bọn họ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt hơn, cũng chỉ có tin tưởng, mới có thể làm càng nhiều chuyện hơn.
Bữa tiệc tạm biệt kết thúc, mọi người còn phụ trách mỗi người đưa một người về nhà, mà Chu Túy Túy, thật ra được Thẩm Nam đưa về, nhưng anh còn có việc, sau khi đưa cô về nhà lại trở về đội.
Nửa tháng trải nghiệm này, đối với bọn họ mà nói, như là nằm mơ, nhưng lại không phải.
***
Hai ngày cuối tuần, Chu Túy Túy ở nhà nghỉ ngơi, trong lúc đó có hẹn ăn cơm với Hạ Văn và Ngải Trạch Dương, sau đó thật sự nằm liệt trong nhà.
Thẩm Nam vì có việc, cuối tuần không về.
Chu Túy Túy hoàn toàn có thể hiểu được, cho nên cô buồn chán trải qua hai ngày sống vật vờ, ngay cả phòng bếp cũng không vào, ra ngoài ăn cơm hai bữa, sau đó điên cuồng gọi cơm ngoài.
Ăn ăn, còn tự nhiên nhớ đến đồ ăn ở bộ đội.
Nghĩ, Chu Túy Túy sâu kín thở dài.
Đang nghĩ đến chuyện này, điện thoại đột nhiên có tin nhắn, là nhóm chat mười hai người kia, mười hai người đi vào bộ đội trải nghiệm.
[Tôi vừa mới xem tin tức, nói có một huyện bên kia bị mưa to, đã hai ba ngày, liệu có xảy ra chuyện gì không?]
Đại khái là bởi vì ở trong bộ đội nửa tháng, mọi người đều vô cùng mẫn cảm với những việc này.
[Tôi cũng vậy, khi nhìn thấy tin tức của weibo, hắn là không có chuyện gì đi, chỗ bọn mình lần trước cũng mưa tận nửa tháng.]
[Tôi cũng thấy không có chuyện gì, Túy Túy, cô biết không, đội trưởng Thẩm có nói gì với cô không?]
Chu Túy Túy nhìn tin nhắn trong nhóm, sau đó mở weibo xem tin tức. Thẩm Nam cũng không nói chuyện này, cô không biết cuối tuần này Thẩm Nam bận rộn là bàn cách ứng phó với chuyện đó hay không, nhưng cho dù phải hay không, cô đều muốn chú ý một chút.
Tin tức trên mạng cũng không nhiều, tin tức của weibo, Chu Túy Túy ấn mở nhìn một chút, bên kia quả thật là mưa to.
Chu Túy Túy im lặng một chút, nhắn cho Thẩm Nam một tin: Đang bận cái gì? Đêm nay không về sao?
Đêm nay không về, ngày mai sẽ không có khả năng sẽ về, ngày mai chính là thứ hai.
Thẩm Nam không trả lời ngay, suy nghĩ giây lát, Chu Túy Túy lại nhắn một tin cho đồng nghiệp khác: Còn chưa biết, đội trưởng Thẩm cuối tuần không về nhà.
[À, hy vọng không có chuyện gì.]
[Tôi đoán là có việc thì chúng ta cũng phải đi, đến lúc đó cần phải đến hiện trường quay chụp, trên phương diện này tòa soạn của chúng ta vẫn luôn đi đầu.]
[Cũng không biết lần này sẽ phái ai đi.]
....
Mấy người thảo luận nhiệt tình, Chu Túy Túy nhìn tin nhắn trong nhóm một lát, cũng không chờ Thẩm Nam trả lời.
Thẩm Nam trả lời là lúc tối, khi tối, Bắc Thành cũng đột nhiên mưa.
Thật ra mùa hè, vốn chính là thời tiết mưa to, chẳng qua là mưa mùa hè đến nhanh, trôi qua cũng nhanh. Đầu tháng sáu, chỗ này của bọn cô mưa suốt nửa tháng, lúc đó, mỗi ngày ra cửa đều là ẩm ướt, làm cho Chu Túy Túy rất buồn bực.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Nam, Chu Túy Túy không hề chần chờ gì mà gọi qua: "Alo! Bây giờ anh mới làm xong hả?"
Thẩm Nam nghe âm thanh của cô, nhoẻn miệng cười nói: "Đúng vậy, vẫn luôn chờ điện thoại của anh?"
Chu Túy Túy ừ một tiếng, có chút lo sợ bất an: "Em nhìn thấy tin tức, nói có nơi mưa rất to, có thể ảnh hưởng gì đến bọn anh không?"
Cô hỏi rất uyển chuyển.
Thẩm Nam hoảng hốt một chút, thấp giọng an ủi: "Tạm thời không có, tình huống bên kia có người khống chế được, nhưng mà bên bọn anh cũng chú ý từng lúc." Anh nhiều lời thêm hai câu: "Chủ yếu là vấn đề địa hình của bên kia, lo lắng vì bên kia mưa to sẽ dẫn đến sự cố."
Nghe vậy, Chu Túy Túy tỏ vẻ đã hiểu rõ.
"Thì ra là vậy, vậy nếu như anh có chuyện gì nhớ nói với em một tiếng." Cô cắn môi, thấp giọng nói: "Nếu như anh đi làm nhiệm vụ, không có thời gian nói cũng được, nhưng nhất định phải chú ý an toàn."
Cũng không biết vì cái gì, trong lòng cô có một lo lắng.
Thẩm Nam nghe, trấn an: "Được, yên tâm đi, anh nhất định sẽ bình an trở về."
Đêm nay, Thẩm Nam lại gọi điện đến lúc Chu Túy Túy buồn ngủ, dỗ cô ngủ xong mới ngắt máy.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, buổi sáng mưa bụi mông lung.
Chu Túy Túy nhìn mưa bên ngoài, không phải rất lớn, nhưng cũng ướt, lái xe chắc không tốt lắm.
Chu Túy Túy trực tiếp che ô đi tàu điện ngầm, sau đó đến tòa soạn.
Toàn bộ buổi sáng, Chu Túy Túy đều rất chú ý đến tin tức, Lâm Hựu nhìn hơi sửng sốt một chút.
Lâm Hựu nhìn hai cái, vỗ vỗ bả vai cô an ủi: "Đừng lo lắng quá nhiều, không có chuyện gì lớn."
"Ừm." Chu Túy Túy thở dài, "Hy vọng vậy đi."
Hai ngày sau, thật ra không có chuyện mà cô lo lắng.
Mãi cho đến buổi sáng thứ tư, Chu Túy Túy mới dậy liền xem điện thoại, liền thấy được tin nhắn Thẩm Nam gửi đến tối qua, chỉ có hai chữ: Đi rồi.
Mí mắt cô giật giật, đột nhiên bò dậy mở TV, máy tính, sau đó xem tin tức đầu tiên.
Huyện Lâm Vân khá hẻo lánh, cũng dựa lưng vào núi bị sạt lở, bởi vì mưa liên tục, sáng sớm đêm qua xảy ra sạt lở đất núi đá, bây giờ đã huy động tất cả nhân viên cứu hộ, theo tính toán, có tất cả hơn một ngàn người đang bị mắc kẹt.
Bên đó có mấy thôn, bởi vì vị trí khá hẻo lánh, đại bộ phận nam nữ trẻ tuổi đều đã ra ngoài làm thuê, chỉ còn lại là trẻ nhỏ và người già, cả đêm qua đi, đã có mấy trăm người được cứu ra,