Chương 62
Ghế sau Minibus, khi Chu Túy Túy tỉnh lại, Duy Nhất đang nằm bên cạnh cô.
Cô vừa động một cái, ót đau vô cùng.
Không lâu trước đây, cô và Duy Nhất đi toilet, hai người vừa mới ra cửa, Duy Nhất ở chỗ đó chờ cô, Chu Túy Túy vừa mới từ bên trong đi ra, phía sau liền có một lực rất đánh mạnh đánh vào ót, còn chưa kịp phản ứng, cô liền hôn mê bất tỉnh.
Còn Duy Nhất, khi cô té xỉu thì cũng nhìn thấy Duy Nhất bị giống mình ngã vào một người đàn ông.
Xe đang xóc nảy mà lái đi, bên trong xe một mảnh đen nhánh, Chu Túy Túy nhìn một cái, hàng ghế trước mặt mình, giờ phút này, có có mùi thuốc lá bay đến.
Cô mím môi, thừa dịp người trước mặt không chú ý đến, theo bản năng dùng tay đang bị trói chặt của mình đi sờ soạng điện thoại trong túi, nhưng vô dụng, điện thoại cô không còn nữa rồi.
Chu Túy Túy nhíu mày, nghe động tĩnh phía trước.
"Mẹ nó, trời mưa."
"Đúng vậy, mẹ! Này thật sự là khổ sai."
"Mẹ, khổ cũng phải làm, làm xong vụ này chúng ta sẽ phát đạt, có thể cầm tiền về dỗ bà xã."
"Còn bao lâu nữa mới đến?"
"Nửa tiếng đi." Người phía trước trả lời: "Nếu không mưa to nửa tiếng có thể đến."
"Cũng không biết người nọ và người này có thù oán gì, còn phải bắt cóc..."
"Suy nghĩ của người có tiền mày không đoán được đâu." Có người trêu chọc nói: "Nhưng mà vấn đề bây giờ là, chúng ta chỉ cần bắt một cái, một cái khác làm thế nào bây giờ?"
Lời này, trong xe nháy mắt yên lặng.
Ban đầu đơn đặt hàng của bọn chúng chỉ cần bắt cóc một người, chính là người tóc dài xinh đẹp kia, nhưng lúc đó ở cửa toilet có hai người, hơn nữa còn là người quen, tất nhiên là đánh bất tỉnh cả hai rồi đem đi.
"Không sao, không sao, đến lúc đó nói một câu là được." Có người ghét bỏ nói: "Nếu không trói đi bây giờ chắc đã xảy ra chuyện lâu rồi."
Mọi người sửng sốt, cảm thấy có đạo lý. Dụi thuốc, gọi điện thoại.
Sau khi nghe máy, một giọng nói trầm thấp của người đàn ông, hắn ta khụ một tiếng, để cho mọi người yên tĩnh: "Đều im lặng cho tôi."
Chu Túy Túy nghe đối thoại bên ngoài, đại khái biết được có mấy người, thêm cả vị lão đại kia, tổng cộng là năm người, vừa lúc phía trước có hai người, cô nhấp môi cười.
Không tồi, chỉ bắt chính mình còn cần dùng đến tận năm người đàn ông lực lưỡng.
Đang nghĩ ngợi, Duy Nhất ở bên cạnh liền giật giật, vừa định nói, Chu Túy Túy liền động vào người cô bé.
Duy Nhất ngẩn ra, nhìn về phía Chu Túy Túy đang lắc đầu với chính mình, trong ánh mắt đều là kinh khủng và sợ hãi, đầu tiên nuốt hết lời muốn nói lại. Cô bé từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, đối với những việc bên ngoài, chưa từng gặp được.
Nháy mắt, có chút bị dọa.
Chu Túy Túy chớp chớp mắt, nương một chút ánh sáng mỏng manh không tiếng động nói: Im lặng.
Đoàn Duy Nhất khẽ gật đầu, nghe đối thoại phía trước.
"Alo."
"Được, bọn em đang trên đường, đại khái hơn hai mươi phút nữa sẽ đến."
"Yên tâm, người không sai."
"Không bị thương."
"Bọn em một đường trốn tránh mà đến."
Thậm chí trên đường còn lôi kéo người đổi một chiếc xe mới, bắt cóc lần này, cũng không phải đơn giản là bắt cóc, cũng không phải là suy nghĩ nhất thời, nhóm người này, sớm đã lên kế hoạch.
Mãi cho đến khi người nọ ngắt điện thoại, nói với người khác một câu: "Xem người phía sau đã tỉnh chưa?"
Theo bản năng, Chu Túy Túy và Đoàn Duy Nhất nhằm chặt mắt, làm bộ hôn mê.
"Đại ca, còn chưa tỉnh!"
Tên đại cao kia dừng một chút, ghé mắt nhìn, theo bản năng đã Chu Túy Túy, không hề phản ứng. Lúc này hắn mới cười lạnh: "Không tỉnh thì tốt, chú ý cho tao, lúc này không thể để xuất hiện bất kỳ sai lầm nào."
"Vâng!"
***
Bên kia, Chu Nhiên nhìn hai người đàn ông đang điên cuồng, đâu vào đấy mà sắp xếp người phía dưới.
"Tra tất cả các xe ra khỏi trung tâm thương mại trong khoảng thời gian này, đặc biệt là mấy chiếc xe hơi nhỏ và minibus." Anh ta ngước mắt nhìn, thấp giọng nói: "Xem từng cái camera một, mau."
Anh ta nhìn về phía Thẩm Nam, vỗ vỗ bả vai: "Bình tĩnh bút, nói cho em biết dạo gần đây có phải chị dâu đã đắc tội với người nào không?"
Thẩm Nam nhìn về phía Chu Nhiên, hơi híp mắt nói: "Ở chỗ này nhìn kỹ cho tôi, tôi ra ngoài một chuyến."
Đoàn Tử Du nhìn về phía hai người: "Khi nào có kết quả?"
Chu Nhiên: "Hai mươi phút."
Đoàn Tử Du đè ép lệ khí trên người mình, lấy điện thoại ra gọi điện, trước mặt hai người không chút do dự mà bảo người đi điều tra.
Sau khi làm xong tất cả, anh ta nhìn về phía Thẩm Nam: "Có phương hướng?"
Thẩm Nam gật đầu: "Không xác định, nhưng có."
Anh nhìn về phía Đoàn Tử Du, lúc này bản thân đã bình tĩnh, trầm giọng nói: "Tôi lập tức xin điều người đến đây, anh đến bên này chờ tin tức hay là..."
"Anh đi tìm mục tiêu nhiệm vụ?"
Thẩm Nam gật đầu: "Tạm thời không xác định, tôi cần phải đi một chuyến."
"Tôi đi cùng anh."
Hai người trực tiếp đến công ty Gia Việt, biết được đáp án là ông chủ và phu nhân đã đi công tác, còn chưa về. Thẩm Nam cười lạnh một tiếng, trực tiếp lấy giấy chứng nhận ra, ánh mắt sắc bén truy vấn: "Đi công tác lúc nào? Chỉ có hai người? Đi chỗ nào, vì sao lại đi?"
Trợ lý bị dọa run bần bật, vội vàng nói: "Trước... Hôm trước, là đi qua bên Hải Thị, bởi vì một hạng mục hợp tác...."
Lập tức, toàn bộ đều được nói ra.
Anh nhìn về phía Đoàn Tử Du, trầm giọng nói: "Đi."
Hai người rời khỏi công ty, Thẩm Nam cố ý đi đến Chu gia một chuyến. Kỳ thật tình đi tính lại, có thể làm Chu Túy Túy chịu tội như vậy, không có người khác.
Anh đoán chừng, chắc bọn họ muốn lấy phần tài liệu kia.
Nhưng Thẩm Nam chưa từng nghĩ đến, sẽ có ba mẹ vì lợi ích, không tiếc bắt cóc con gái của chính mình!
Anh nghĩ đến điều này, liền vô cùng đau lòng Chu Túy Túy. Quá khứ hơn hai mươi năm của cô, rốt cuộc đã sống như thế nào?
Sau khi rời khỏi Chu gia, Thẩm Nam nhận được điện thoại của ba Thẩm.
"Xảy ra chuyện gì?" Ba Thẩm cũng là nghe bạn nói mới biết, Thẩm Nam dùng quan hệ xin điều động người phía dưới.
Thẩm Nam hơi ngừng lại, mới thấp giọng nói: "Xuy Xuy bị người bắt cóc."
Ba Thẩm cả kinh, vội vàng nói: "Còn cần người không? Có thì nói."
Thẩm Nam cười: "Không cần, con có thể thu phục."
"Được, có chuyện gì thì gọi điện cho ba."
"Vâng."
Sau khi ngắt điện thoại, Thẩm Nam và Đoàn Tử Du về cục cảnh sát, hai mươi phút sau, Thẩm Nam nhìn tín hiệu điện thoại mỏng manh, trực tiếp dựa theo vị trí mà chạy như bay đến.
May mắn chính là, tín hiệu không hoàn toàn bị mất.
Khi Chu Túy Túy bị kéo xuống xe, nháy mắt có tín hiệu, mắt cá chân của cô có một chiếc lắc, là Thẩm Nam đưa.
Cô vẫn luôn biết, lắc chân đó có lắp đặt thiết bị định vị.
Chu Túy Túy một đường vẫn luôn giấu lắc chân, chỉ tiếc là tín hiệu trong xe bị che mất, chỉ có lúc đầu gọi điện thoại mới có một chút tín hiệu, nhưng đó là điện thoại, Chu Túy Túy không biết Thẩm Nam bên kia có thể thấy được không, nhưng cô tin tưởng, Thẩm Nam sẽ đến cứu mình.
Hai người bị bọn chúng kéo vào một nhà kho cũ nát, vừa ném vào, bọn bắt cóc kia liền nhìn hai người, a một tiếng: "Tỉnh rồi."
Chu Túy Túy không lên tiếng, hung dữ trợn mắt nhìn bọn chúng.
Trong đó có người cười lạnh một tiếng, đột nhiên đá Chu Túy Túy một phát, lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
"A Hổ, đừng đánh quá thảm, chúng ta phải bảo đảm an toàn cho bọn họ."
Tên đàn ông tên là A Hổ hừ lạnh một tiếng: "Đã biết."
Mấy người ngồi trong kho hàng, trực tiếp kê một cái bàn ngồi xuống, bắt đầu tụ lại với nhau nói chuyện phiếm, Chu Túy Túy cúi đầu nhìn dây trói của mình, yên lặng dịch về phía sau một chút.
Giờ phút này, hai người cách bọn chúng một chút.
Đoàn Duy Nhất có chút sợ hãi, tránh ở ngực cô, lúng ta lúng túng nói: "Chị ơi, chúng ta có thể có chuyện gì không?"
"Sẽ không." Chu Túy Túy an ủi cô bé, thấp giọng nói: "Duy Nhất, chị sẽ đảm bảo em không có chuyện gì."
Cô cúi đầu, nhìn về phía thời tiết âm u mưa lớn bên ngoài, đè thấp giọng nói: "Chúng ta dưỡng thần một chút. Đợi lát nữa ăn chút gì lại nghĩ cách."
Đoàn Duy Nhất trợn tròn mắt nhìn cô: "Còn có cái gì ăn?"
Chu Túy Túy ừ một tiếng: "Có."
Cô nhìn ra được, nhóm người này sẽ không muốn tính mạng của mình, hoặc là muốn cho mình một giáo huấn, hoặc là muốn lấy phần tài liệu trong tay cô kia, cho dù là loại nào, đại khái cô đã đoán được người sai khiến bọn chúng làm chuyện này.
Thật ra đã không còn khó chịu, rốt cuộc cũng không phải là lần đầu tiên biết được hai người kia tính cách như này, là người vì lợi ích sẽ không màng tất cả. Khi Chu Túy Túy học cấp hai đã biết, bây giờ ngẫm lại đã nhiều năm trôi qua, thật ra cũng không cần phải khổ sở, cũng không biết vì sao, trái tim vẫn rất đau.
Vẫn rất khó chịu.
Chu Túy Túy nhắm mắt, dựa vào Duy Nhất cùng nhau nghỉ ngơi.
Cô nghĩ, hai người kia có khả năng chưa từng nghĩ đến, có một ngày bắt cóc con gái của mình, còn trói được cả hai đứa.
Lông mi Chu Túy Túy run rẩy, thật sự có chút mệt mỏi, dựa vào Duy Nhất nghỉ ngơi.
Khi hai người tỉnh lại lần nữa, là bị đá tỉnh.
Chu Túy Túy ngước mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người tới.
A Hổ sửng sốt, phi một tiếng: "Lên ăn cơm."
Chu Túy Túy dừng một chút: "Tay bọn tôi."
A Hổ nhìn mấy người cách đó không xa, cười lạnh một tiếng: "Cởi cho chúng, chúng ta ở đây nhìn, sẽ không có chuyện gì."
"Cũng không tin bọn chúng có thể chạy ra được."
Chu Túy Túy thật sự không muốn chạy, nếu một mình cô mà nói, có khả năng cô sẽ chạy, nhưng Duy Nhất còn ở bên cạnh, sao cô cũng không chạy. Cô có thể chạy, nhưng Duy Nhất không được.
Đồ ăn đã lạnh, không biết bọn chúng mua ở đâu, Chu Túy Túy tuy rằng ăn không vô nhưng cũng vẫn ăn lung tung vài miếng, ai biết còn bị bắt đến khi nào, cũng không biết bọn chúng chuẩn bị trói bao lâu.
Chờ sau khi Chu Túy Túy và Duy Nhất ăn xong, người nọ ra ngoài nhận điện thoại, khi trở về thần sắc lạnh lùng, trực tiếp kéo Chu Túy Túy ra ngoài, nhéo cằm cô hỏi: "Chu tiểu thư."
Chu Túy Túy hơi rũ mắt nhìn người đàn ông trước mặt: "Bọn mày rốt cuộc muốn làm gì?"
Tên đàn ông kia xùy một tiếng: "Mày cầm đồ không nên cầm, nhân lúc còn sớm giao ra đây."
Thân hình Chu Túy Túy cứng đờ, nhấp môi nói: "Tao nghe không hiểu mày đang nói gì."
Tên đàn ông kia cười lạnh: "Bây giờ còn có thể giao lưu thân thiện với mày, nhưng nếu mày không hợp tác, qua lát nữa cũng không phải như vậy đâu."
Tên đàn ông đó cười lạnh, tay nhéo cằm cô hơi dùng sức, như là túm cả người Chu Túy Túy lên: "Nói hay không?"
"Tao nghe không hiểu." Chu Túy Túy ngước mắt nhìn về phía tên đàn ông trước mặt, cắn răng nói: "Người đứng sau mày là ai, gọi hắn đến, tao sẽ lập tức lấy đồ ra."
"Mày cho rằng tao sẽ tin?"
Lông mi Chu Túy Túy run rẩy, "Vậy sao, vậy mày cũng đừng tin, đồ bọn mày muốn mãi mãi cùng đừng nghĩ sẽ lấy được."
"Mày cmn rượu mời không uống muốn uống rượu phạt." Giây tiếp theo, A Hổ xông lên trực tiếp nắm tóc Chu Túy Túy, tát một cái.
"A không cần! Chị ơi!"
Đoàn Duy nhất cách đó không xa nhìn, kinh hồn táng đảm: "Chị ơi!"
"Đ*t, con điếm nhỏ." Một người khác giữ lấy Đoàn Duy Nhất muốn chạy qua.
Chu Túy Túy bị đánh, đầu choáng váng, trước mắt như có sao bay ra, hồi lâu sau, cả người cô tê liệt mà ngã xuống.
"A Hổ, mày làm cái gì vậy?"
"Đại ca! Bên kia chỉ nói là nhớ giữ lại tính mạng, cũng không nói không thể đánh chửi." Hắn nói: "Nếu nó không thành thật giao ra, chúng ta có thể đánh nó."
Chu Túy Túy cắn môi, môi đều bị cô cắn đến bật máu.
Nhưng cho dù bị đánh thế nào, cô cũng không rên một tiếng.
Khi đang đánh kịch liệt, đột nhiên có người đá văng cửa, tiếp theo, Chu Túy Túy dư quang cuối cùng liếc mắt được người đàn ông và ánh sáng từ bên ngoài tiến vào.
Thẩm Nam người đầy lệ khí, trực tiếp đánh người đến gần chết mới thôi.
Một đấm một đá, máu vung ra.
Khi Chu Nhiên từ phía sau chạy vào phát hiện, Thẩm Nam và Đoàn Tử Du hai người muốn đánh chết năm người ở bên trong.
"Anh Nam!" Chu Nhiên hô lên, nhìn về phía Lục Gia