Chuong 66
Sau khi xuống máy bay, Chu Túy Túy lấy hành lý, mới vừa đi ra liền thấy mấy người Lâm Mộc và Thu Thu đang bên ngoài chờ.
Mắt Chu Túy Túy sáng rực, cảm nhận được nhiệt độ của cổ trấn, tuyệt đối thoải mái.
"Chị ơi, bên này."
Chu Túy Túy bật cười, vẫy vẫy tay: "Thấy rồi."
Thu Thu chạy chậm đến đầu tiên, nhịn không được nhìn về phía Chu Túy Túy: "Em xách đồ cho chị."
Chu Túy Túy cũng không khách khí với cô bé, chỉ Duy Nhất: "Xách cho Duy Nhất đi, đồ của cô bé khá nặng."
"Ðược." Thu Thu lộ ra răng nanh, khẽ cười với Duy Nhất: "Chị Duy Nhất, em là Thu Thu."
Ðoàn Duy Nhất sửng sốt, theo bản năng gật đầu: "Thu Thu, chào em."
Hạ Văn và hai người nhận biết, cũng chỉ có Duy Nhất hơi có chút xa lạ, nhưng mà Thu Thu và Lâm Mộc đều là người nhiệt tình, cũng không quá xa lạ với cô. Sau khi lên xe không lâu, Duy Nhất đều quen biết được hai người.
Nháy mắt, cô càng ngập tràn kỳ vọng.
Từ sân bay về cổ trấn khỏang chừng 1h, mọi người cũng không nóng nảy, trong xe vô cùng náo nhiệt.
Chu Túy Túy nghe Thu Thu ríu rít nói chuyện, tâm tình vui vẻ.
Duy Nhất không nhịn được nói chuyện phiếm với Hạ Văn: "Em thấy chị gái đến noi này tâm tình liền tốt hơn nha."
Hạ Văn gật đầu, thấp giọng nói: "Dù sao cũng là nơi mà cô ấy luôn thích." Cô im lặng một lát nói: "Em không nhìn ra chị cũng rất thích nơi này sao?"
Ðoàn Duy Nhất a một tiếng, hậu tri hậu giác: "Có."
Nhưng không biết vì cái gì, lực chú ý của cô luôn đặt trên người Chu Túy Túy. Cô cũng không thể nói rõ được nguyên nhân, nhưng không thê nghi ngờ, ngoại trừ Ðoàn Tử Du, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động đi chú ý tâm tình của một người như vậy.
Cô nghĩ, có thể là do hai người cùng trải qua bắt cóc, có tình bạn sinh tử.
Ðoàn Duy Nhất tự nói cho mình như vậy.
Hạ Văn vỗ đầu cô, cười nhạt: "Duy Nhất có đói bụng không,đợi lát nữa chị dẫn em đi ăn khuya, đồ ăn đêm ở đây ngon vô cùng."
"Ðược nha được nha."
Ðoàn Duy Nhất lấy điện thoại ra: "Anh trai gọi điện cho em."
Hạ Văn liếc mắt, cười: "Nghe đi."
"Ðược."
"Alo." Âm thanh của Ðoàn Duy Nhất mềm mại, nghe vô cùng thoải mái.
"Anh, bọn em mới xuống máy bay, bây giờ đã lên xe." Ðoàn Duy Nhất khó nén được hưng phấn của mình, nhịn không được chia sẻ với Ðoàn Tử Du: "Thời tiết chỗ này thật sự thoải mái nha, bây giờ còn rất nóng, rất thích hợp mặc áo ngắn tay."
Ðoàn Tử Du nghe âm thanh của cô, trong lòng ghen tỵ.
"Vui đến nỗi không nhớ gọi điện cho anh?"
Ðoàn Duy Nhất a một tiếng, méo miệng: "Không phải cố ý, chậm chưa đến mười phút mà."
Ðoàn Tử Du: "....."
Một phút cũng không được.
Anh hít sâu một chút, đè ép xúc động muốn chạy đến nơi đó của mình, trầm giọng nói: "Ðược, chính em tự chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi anh."
"Vâng, anh cũng vậy nha."
Sau khi ngắt điện thoại, Hạ Văn ở một bên không nhịn được cười.
Ðoàn Duy Nhất sửng sốt, mông lung nhìn cô: "Chị cười cái gì?"
Hạ Văn sờ đầu cô, thở dài nói: "Cuời Duy Nhất của chúng ta, quá đáng yêu, cũng không lỡ bỏ em."
"Bỏ cái gì?" Ðoàn Duy Nhất không hiểu ngụ ý của Hạ Văn.
Hạ Văn lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều: "Không có gì, không có gì, Duy Nhất của chúng ta cứ như vậy khá tốt."
Cô thấp giọng nói: "Anh trai em nói gì sao?"
Nhắc đến cái này, lực chú ý của Ðoàn Duy Nhất quả nhiên bị chuyển, gật gật đầu, mơ hồ không rõ: "Hình như anh trai hơi tức giận, nói em đã mười phút mà không gọi cho anh ấy."
Cô bé nhỏ giọng nói thầm: "Này không phải do em quên mất sao."
Hạ Văn bật cười, vừa lòng nói: "Ðúng vậy, chúng ta quên mất."
Lời nói vừa dứt, Ðoàn Duy Nhất nhìn về phía Hạ Văn: "Chị Hạ Văn, chị không gọi điện cho Đường tổng sao?"
Hạ Văn: "......"
Hạ Văn nghiêm túc mà nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt, nhéo mặt cô: "Tại sao chị phải gọi điện cho Ðường tổng?"
"Ðường tổng không phải bạn trai chị sao?" Ðoàn Duy Nhất nhỏ giọng hỏi: "Hay là Ðường tong vẫn còn đang theo đuổi chị?"
"Em nhìn ra?"
Cái này, đến lượt Hạ Văn nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc.
Ðoàn Duy Nhất nghiêm túc gật đầu, nghĩ đến cảnh buổi tối, nói thầm: "Rất rõ ràng nha, ngày đó khi chúng ta ăn cơm, chị muốn ăn gì, chị thích ăn cái gì, chị không thấy Đường tổng đều dịch đồ ăn về phía chị sao?"
Lúc ấy cô ngồi bên cạnh, tận mắt thấy.
Trên phương diện nào đó, Ðoàn Duy Nhất không có ngây ngô như bọn họ vẫn tưởng, rất thông suốt.
"Vậy em cũng..." Hạ Văn sửng sốt, tỏ vẻ kinh ngạc.
Ðoàn Duy Nhất hoàn toàn không ngạc nhiên chính mình bị Hạ Văn nhìn thấu, khẽ mỉm cười nói: "Anh trai chỉ có thể là anh trai."
Cô thoạt như cái gì cũng không hiểu, không hiểu tình cảm của Ðoàn Tử Du với mình, nhưng cũng chỉ là do mọi người nghĩ như vậy thôi, Hạ Văn nghĩ, có lẽ rất lâu trước đây, Duy Nhất đã nhận ra tình cảm của mình với anh trai, cũng như sự ỷ lại của mình với Ðoàn Tử Du, chỉ là đối với cô bé mà nói, anh trai, vẫn chỉ là anh trai mà thôi.
Còn nguyên nhân là gì, Hạ Văn cũng không tiện hỏi, Ðoàn Duy Nhất cũng không muốn nói.
Ðoàn Duy Nhất nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Chị xem, bên ngoài thật đẹp nha."
"Ðúng vậy."
Hai người thuận lợi nói sang chuyện khác, bắt đầu nói kiến trúc ở nơi đây.
Ðoàn Duy Nhất nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, hơi rũ mắt che dấu toàn bộ suy nghĩ.
Không phải cô không hiểu, ngược lại, cô hiểu được những việc này rất sớm. Chỉ là nhiều năm như vậy, những chuyện năm đó vẫn còn như hiện rõ trước mặt cô, cô đối với Ðoàn Tử Du không có trốn tránh, nhưng lại tự nhủ lòng mình, có mức độ, không thể vượt qua mức độ đó.
Anh trai chỉ có thể là anh trai.
Nghĩ, Duy Nhất theo bản năng sờ khóe môi.
***
Một đường đến cổ trấn rất thuận lợi, vừa xuống xe, mấy người còn lại trong tiệm đều chạy ra, nhìn về phía Chu Túy Túy.
"Chào mừng bà chủ đã trở lại."
Chu Túy Túy bật cười, cong môi: "Cảm ơn, cảm ơn, mọi người cũng vậy."
Cô cười: "Vất vả."
Lúc này, trong quán còn không ít khách, khi nhìn thấy người đều kinh ngạc nhướng mày, còn có người quen nhìn thấy Chu Túy Túy, có chút ngạc nhiên: "Oa, bà chủ xinh đẹp nhất đã về rồi, đã lâu không thấy cô."
Chu Túy Túy dở khóc dở cười, "Cũng không phải, tôi cũng đã về bên này một lần rồi."
Người nọ cười, "Thật sự có chút lâu."
Nói, còn bắt tay với Chu Túy Túy.
Chu Túy Túy sắp xếp cho Hạ Văn và Duy Nhất ở trong sân sau của quán rượu, biết bọn họ sẽ đến, cho nên Thu Thu đã dọn phòng xong, Hạ Văn và Thu Thu ở tầng dưới, Chu Túy Túy và Duy Nhất ở tầng trên.
Duy Nhất ngập tràn hứng thú với nơi này, vẫn luôn đi cùng Thu Thu tham quan khắp nơi, cô dẫm lên sàn nhà bằng gỗ, nhịn không được: "Âm thanh này dễ nghe quá."
Thu Thu khẽ cười: "Chị Duy Nhất, đây là phòng của chị."
"Ừm."
"Cảm ơn." Ðoàn Duy Nhất nhìn một vòng, trong phòng trang trí rất đẹp, có thể nhìn ra là cố ý sửa lại, còn có gấu bông nhỏ mà cô rất thích.
"Cái này là?"
"Chị bảo em đi mua." Thu Thu nói: "Chị sẽ thích."
Ðoàn Duy Nhất thật sự thích. Buổi tối cô phải ôm gấu cùng nhau ngủ mới cảm thấy an tâm.
Sau khi sắp xếp xong, để lại mấy người trông của hàng, Hạ Văn, Chu Túy Túy và Duy Nhất ra ngoài đi ăn khuya.
Dọc đường đụng phải không ít người quen, khi nhìn thấy Chu Túy Túy đều không nhịn được mà chào hỏi mấy câu bày tỏ lòng thương nhớ.
"Túy Túy đến."
"Ðúng vậy, tôi đã về."
Ông chủ nhìn cô: "Ðã lâu không gặp cô, mọi người đều rất nhớ cô."
Chu Túy Túy cười: "Ðúng vậy, tôi cũng nhớ nơi này, vẫn thoải mái như vậy."
"Thỏai mái hơn so với thành phố chút nhỉ."
"Ðúng vậy."
Hai người trò chuyện, ông chủ đưa thực đơn cho cô: "Ðêm nay thoải mái gọi, ăn gì tôi mời khách."
Chu Túy Túy xì một tiếng: "Này không tốt lắm, ăn khuya chúng tôi vẫn có thể."
ông chủ vậy tay: "Không cần khách khí, ăn đi ăn đi."
Chu Túy Túy đưa thực đơn cho Duy Nhất: "Duy Nhất gọi cái gì thích ăn, thịt nướng ở đây rất ngon, rất rất ngon."
"Ðược, cảm ơn chị."
Ðoàn Duy Nhất nhìn Chu Túy Túy trò chuyện vui vẻ, trong mắt có chút hâm mộ. Chu Túy Túy ở nơi này rất được hoan nghênh, hình như ông chủ của hàng nào cũng quen với cô, đều có thể nói chuyện phiếm, mà bản thân cô cũng hay nói, tùy tiện nói đề tài nào, cũng có thể nói được mấy câu.
Hạ Văn nhìn, thấp giọng nói: "Chị em ở bên cổ trấn rất lâu, mọi người đều quen."
Cô nhỏ giọng nói: "Nơi này là cổ trấn phong tục thuần phác, tuy rằng mỗi năm đều có không ít khách du lịch, nhưng càng nhiều người lại không phải bị lợi ích làm mờ mắt, bọn họ đều rất lương thiện."
Ðây là nguyên nhân tại sao Chu Túy Túy lại thích nơi này.
Người nơi này, bạn đối xử với họ ba phần tốt, họ có thể cho bạn năm phần, thậm chí là mười phần tốt. Khi Chu Túy Túy mới đến bên này, cũng là xa lạ, dần dần mới hòa mình với người nơi đây, quen thuộc dần.
Rất nhiều người Chu Túy Túy đã từng giúp đỡ, nhưng có những lúc là những chuyện nhỉ không tốn sức gì, căn bản không nghĩ nhiều, tự bản thân cô cũng không nhớ, nhưng những người này lại nhớ rõ, mỗi lần gặp cô đều sẽ chăm sóc theo bản năng.
Ví dụ như cửa hàng đồ nướng này, khi mới khai trương rất ít khách, hương vị cũng khá bình thường. Bởi vì cách quán rượu của Chu Túy Túy quá xa, thỉnh thoảng cô mới đi qua chỗ này, ăn một bữa đêm với Thu Thu.
Tình cờ biết được điều khó khăn của ông chủ, ông chủ có một người con gái tàn tật phải chăm sóc, cho nên cố gắng kiếm tiền, ông vừa đến cổ trấn thuê chỗ mở hàng, rất nhiều người ăn không quen hương vị của ông ấy, cũng là cửa hàng mới, danh tiếng và đánh giá đều không có.
Một đoạn thời gian đó thật sự rất khó khăn, sau khi Chu Túy Túy biết được, sẽ thường xuyên dẫn Thu Thu đến đây ăn, thỉnh thoảng còn giới thiệu quán ăn với khách đến quán rượu, để cho họ thử đặt.
Dần dần, mỗi lần cô lại đây ăn sẽ cho ý kiến, chỗ cần phải thay đổi, cho nên một đoạn thời gian, quán ăn dần phát đạt, mà những điều mà Chu Túy Túy làm, ông chủ đều ghi nhớ, sau đó mỗi lần cô đến đây ăn gì dó, ông chủ hoặc là không thu tiền, hoặc là đưa cho cô các loại đồ.
Tuy rằng mỗi lần Chu Túy Túy đều trả tiền cho ông chủ, nhưng mỗi lần, ông chủ vẫn sẽ tính cô rẻ hơn.
Tóm lại, ông chủ vẫn luôn nhớ rõ sự giúp đỡ của cô, lúc nào cũng muốn báo đáp cô.
....
***
Sau khi gọi đồ xong, Chu Túy Túy nhìn ông chủ bận rộn, không nhịn được tự mình làm.
"Duy Nhất, đêm nay chị nướng thịt cho em ăn nha."
"Ðược ạ."
"Ðược, chúng ta qua bên kia thử xem, đừng làm ông chủ vướng víu."
Ông chủ cười: "Không sao, mọi người muốn ăn thế nào cũng được."
Chu Túy Túy gật đầu cười, nói những thủ pháp và yêu cầu cầqn chú ý khí nướng thịt.
Khi đang ăn thịt nướng, Thẩm Nam gọi video đến, Chu Túy Túy không chút do dự mà nghe máy.
Ánh mắt đầu tiên Thẩm Nam thấy được không phải là bà xã của mình, mà là một bàn đồ nướng BBQ, vẫn còn khói mỏng, mùi hương như muốn chui vào điện thoại mà đến.
"Mấy người đến đó... Chỉ là để ăn?"
Chu Túy Túy cười, lúc này mới xoay camera về mặt mình, "Sao, thoạt nhìn ngon lắm đúng không?"
Thẩm Nam im lặng một lát: "Ðây là cửa hàng mà em hay nói?"
"Ừm ừm." Chu Túy Túy gật đầu: "Ðúng vậy, đã lâu không ăn, tay nghề của ông chủ lại tốt hơn rồi."
Nghe vậy, Thẩm Nam lại có chút muốn ăn: "Sao lần trước em không dẫn anh đi?"
Chu Túy Túy nghẹn lời, ăn xong một xiên thịt vai, lúc này mới nghĩ nghĩ nói: "Lần trước anh đến, tình cảm của chúng ta rất tốt sao?"
"Em nói đi?" Thẩm Nam vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.
Chu Túy Túy cười: "Không nhớ rõ."
Cô ai da một tiếng: "Ðáng tiếc tay em còn đang bị thương, bằng không đêm nay em có thể