Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 22


trước sau


Hề Mạn vốn tưởng rằng dựa theo phong cách của Giản Chước Bạch thì cách bài trí trong nhà sẽ là hai tông màu lạnh gồm trắng và đen, không ngờ đây lại là một ngôi nhà mang phong cách cực kỳ hiện đại.
 
Phía trước cửa sổ sát đất là một chiếc bàn tròn nho nhỏ, bên trên đặt một bình hoa bằng sứ màu trắng, trong bình cắm hoa tường vi hồng nhạt giúp tăng thêm cảm giác ấm áp.
 
Hề Mạn bước tới đó rồi cúi người khẽ ngửi. Cô có thể ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng ngay lập tức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giản Chước Bạch cầm lấy túi xách của Hề Mạn rồi liếc nhìn cô: “Tích Dịch thích hoa nên tôi bèn tùy tiện đặt một bình hoa ở đây.”
 
Hề Mạn đứng thẳng dậy.
 
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người bọn họ nên không gian nhất thời yên tĩnh lại. Hề Mạn nhận ra điều này một cách muộn màng nên trong lòng cảm thấy hơi dè dặt: “Sau này tôi phải phối hợp với anh như thế nào đây? Tôi cần cư xử ra sao trước mặt người nhà anh nhỉ? Còn nữa, sau bao lâu thì chúng ta có thể ly hôn? Có phải tôi và anh cần bàn bạc cẩn thận với nhau về những vấn đề này không?”
 
Cũng chính giờ phút này, Hề Mạn mới nhận ra những chuyện này. Trước đây, cô chỉ một mực lo nghĩ cho Thẩm Ôn nên hai người họ vẫn chưa nói chuyện rõ ràng.
 
Cô và Giản Chước Bạch cũng chẳng phải là một cặp tình nhân bình thường vì họ đã trở thành vợ chồng và đã nhận cả giấy chứng nhận kết hôn về nhà rồi.
 
Hề Mạn cũng chưa từng hẹn hò hay yêu đương, thế mà trên pháp luật, cô lại là một người phụ nữ đã có chồng rồi. Mặc dù Giản Chước Bạch đã giúp Hề Mạn trả ơn cho Thẩm Ôn nhưng mà bây giờ, việc cô đang giúp đỡ anh thực sự cũng chẳng phải là chuyện nhỏ nhặt.
 
Giản Chước Bạch đã sớm đoán được cô sẽ nhắc tới chủ đề này nên anh hất cằm ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh: “Cô ngồi xuống trước đi, tôi đi đun một chút nước nóng đã.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cần đâu, tôi không khát.” Hề Mạn ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn dành cho một người: “Chúng ta vẫn nên trực tiếp đi vào vấn đề chính một cách thẳng thắn và nghiêm túc đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Giản Chước Bạch gật đầu rồi trực tiếp ngồi xuống: “Về chuyện hợp đồng với Thẩm Ôn, tôi sẽ cử người đưa nó cho anh ta vào thứ hai. Còn về vấn đề sau khi kết hôn thì cô muốn bàn chuyện gì trước?”
 
Hề Mạn vừa mím môi dưới vừa nghĩ đi nghĩ lại vài nghi vấn trong đầu, sau đó bèn hỏi một chuyện mà cô quan tâm nhất lúc này: “Theo như những lời anh từng nói lúc trước thì chúng ta chỉ cần đóng vai một đôi vợ chồng ân ái trước mặt anh trai và chị dâu của anh là được, còn bình thường thì mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là hai người sống cùng nhà thôi, đúng không?” 
 
Giản Chước Bạch bật cười thành tiếng: “Có phải cô muốn hỏi rằng, bản thân có cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, chẳng hạn như sống chung chăn chung gối với tôi không?”
 
Hề Mạn: “...”
 
Tôi đã biết anh là người mặt dày rồi. Nhưng trong tình huống này, nếu anh có thể khéo léo một cách thích hợp thì anh thực sự không cần nói toạc móng heo như vậy đâu.
 
Chỉ có điều, khi Giản Chước Bạch đề cập đến chuyện này, Hề Mạn lại chọn cách đối mặt trực tiếp với nó: “Cho dù có là một đôi vợ chồng thực sự thì loại chuyện này cũng phải được chú trọng và diễn ra trong tình huống tôi tình anh nguyện mà. Huống hồ chúng ta chỉ là một cặp vợ chồng giả vờ mà thôi.”
 
“Hửm?” Giản Chước Bạch nhướng mày: “Sao đột nhiên cô lại công kích tôi thế? Tôi không đứng đắn* ở điểm nào?”
 
*Trong nguyên tác, tác giả sử dụng cụm “不正经” có nhiều nghĩa. Nữ chính đang dùng theo nghĩa “giả vờ” nhưng Giản Chước Bạch lại cố tình hiểu theo nghĩa “không đứng đắn”.
 
Hề Mạn phát hiện câu nói này của anh có ý tứ khác nên vội vàng giải thích: “Ý tôi không phải là “không đứng đắn” đâu, mà nó là…”
 
Vì trông thấy ý cười tinh nghịch trong đáy mắt người đàn ông nên Hề Mạn chợt hiểu ra Giản Chước Bạch đang cố ý, thế là cô bèn trừng mắt với anh: “Rốt cuộc anh có muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi không hả?”
 
Giản Chước Bạch ngừng cười: “Đối với vài chuyện giữa vợ chồng với nhau, nếu cô không muốn thì đương nhiên tôi sẽ không ép buộc cô. Tuy nhiên…”
 
Anh chợt thay đổi chủ đề câu chuyện rồi nhìn về phía Hề Mạn: “Sau này, khi chúng ta đã chung sống lâu dài với nhau, nếu cô nảy sinh ý tứ nào đó với tôi thì có thể chủ động nói ra. Suy cho cùng thì chúng ta cũng được xem là một đôi vợ chồng mà, tôi sẽ cân nhắc điều đó.”
 
Hề Mạn chỉ nhẫn nhịn chứ chẳng nói gì, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cảm ơn anh. Nhưng chắc chắn sẽ không có một ngày như vậy đâu.”
 
“Câu hỏi thứ hai.” Hề Mạn lại tiếp tục hỏi: “Tôi cũng không đến mức lâm vào kết cục cuối cùng là tự bán chính mình chỉ vì đáp trả ân tình kia của Thẩm Ôn đâu. Nếu chúng ta đang giao dịch với nhau thì dù sao cũng phải có thời hạn, đúng chứ? Tôi cần kết hôn với anh trong bao lâu nhỉ?”
 
Giản Chước Bạch hơi đăm chiêu: “Cô cảm thấy bao lâu là thích hợp?”
 
Hề Mạn dùng ngón tay khẽ chọc vào cằm mình, vừa suy nghĩ vừa mở lời thăm dò: “Ba tháng nhé?” 
 
Giản Chước Bạch trầm tư trong chốc lát rồi duỗi hai ngón tay ra: “Hai năm.”
 
Hề Mạn hơi kinh ngạc, sau đó nhượng bộ một chút: “Nửa năm là hợp nhất rồi nhỉ?”
 
Giản Chước Bạch: “Một năm rưỡi.”
 
Hề Mạn: “Mỗi người chúng ta hãy nhân nhượng một bước đi nào, một năm thì sao?”
 
Giản Chước Bạch: “Được, chốt.”
 
Hề Mạn: “...”
 
Tại sao cuối cùng Giản Chước Bạch lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ cô đã rơi vào cái bẫy của anh rồi ư?

 
Vì sao Hề Mạn lại

có cảm giác cô vừa cò kè mặc cả trong chợ đầu mối nhỉ? Anh ép giá thâm hậu quá rồi đó.
 
Thôi bỏ đi, một năm thì một năm vậy.
 
Giản Chước Bạch quan sát biểu cảm vi diệu của cô - lúc thì cau mày, lúc thì giãn ra  - sau đó khóe môi của anh khẽ cong lên: “Cô còn câu hỏi nào nữa không?”
 
Hề Mạn vẫn còn một thắc mắc cuối cùng: “Tôi sẽ sống ở đâu thế?”
 
“Phòng ngủ ở tầng ba.” Giản Chước Bạch đứng dậy rồi dẫn cô vào thang máy.
 
Tích Dịch cũng theo sát họ.
 
Không gian chật hẹp có thêm một chú cún con nên bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn nhiều. Vả lại, những vấn đề cần bàn bạc cũng đã trao đổi rõ ràng cho nên tâm trạng của Hề Mạn càng thêm nhẹ nhàng và thư thái.
 
Giản Chước Bạch đột nhiên lên tiếng: “Từ lúc nhận giấy chứng nhận kết hôn tới giờ, anh trai và chị dâu của tôi vẫn chưa gặp mặt cô. Tối nay chúng ta sang đó ăn một bữa cơm nhé? Cô có ý kiến gì không?”
 
Hề Mạn lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!”
 
Cửa thang máy mở ra, đồng thời mi tâm của Giản Chước Bạch cũng giãn ra. Họ bước ra ngoài.
 
Đến khi dừng lại trước cửa một căn phòng ngủ, anh mới nghiêng đầu với dáng vẻ vừa cool ngầu vừa lưu manh: “Đây là phòng của cô.”
 
Trên cánh cửa có cắm một chiếc chìa khóa, Hề Mạn bèn rút nó ra rồi quay đầu lại: “Còn anh ở đâu?”
 
Giản Chước Bạch nhướng mày, vẻ mặt như cười như không.
 
Hề Mạn cảm thấy ngay giây tiếp theo, có lẽ anh lại muốn khoe khoang như một con khổng tước xòe đuôi nên vội vàng nói: “Đừng hiểu lầm nhé. Tôi chẳng có một chút hứng thú nào với căn phòng của anh và cũng chả muốn tới đó tham quan đâu. Chẳng qua là tôi muốn làm quen sơ bộ với một hoàn cảnh và môi trường mới lạ thôi. Điều này cũng tiện thể giúp tôi tránh xa địa bàn của anh trong tương lai để tôn trọng quyền riêng tư của anh mà.”
 
Giản Chước Bạch bèn chỉ vào căn phòng bên cạnh.
 
“Cô tự sửa sang phòng mình đi. Cứ từ từ mà làm.” Anh bỏ lại câu nói này, sau đó dẫn theo Tích Dịch đẩy cánh cửa kia rồi tiến vào trong.
 
Cánh cửa được đóng lại. Giản Chước Bạch đặt Tích Dịch lên tấm thảm trải sàn bằng nhung thật lớn trước ghế sô pha.
 
Tầm mắt của anh khẽ di chuyển, để rồi nhìn thấy mặt dây chuyền trong lọ thủy tinh đựng điều ước bên cạnh chiếc gối.
 
Người đàn ông bèn đứng dậy rồi bước tới đó.
 
Mặt dây chuyền đã bị đứt từ lâu rồi, bên trong chiếc lọ thủy tinh đựng điều ước cũng trống rỗng, dưới đáy lọ có khắc một chữ “Hề”.
 
Đầu ngón tay của Giản Chước Bạch vuốt ve chiếc lọ vài lần, sau đó anh mở ngăn kéo ở cuối giường rồi đặt mặt dây chuyền vào trong.
 
Sau khi ngồi xuống ghế sô pha, anh tiện tay cầm điện thoại lên thì thấy mọi người đang tán gẫu trong nhóm chat.
 
Quách Duẫn: [Cuối tuần nhàm chán quá đi mất. Các anh em à, chúng ta cùng đi chơi bi-a nhé? @Mọi người.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Tô Triết Dương: [Được thôi.]
 
Văn Gia Chí: [Gần đây tôi có việc quan trọng cần phải giải quyết nên khá bận rộn. Mọi người cứ đi đi nhé.]
 
Văn Gia Chí đã chọn ngành Y sau kỳ thi tuyển sinh đại học và hiện giờ đang học tiến sĩ.
 
Quách Duẫn: [Học giả Văn à, cậu hãy cố gắng học tập cho tốt đi. Sau này việc cứu người phải dựa vào cậu đấy nhé. (Icon cổ vũ nhiệt huyết)]
 
Quách Duẫn: [Anh Chước và A Phó đâu rồi? Chúng ta ra ngoài chơi đi?]
 
Quách Duẫn lại đặc biệt tag tên hai người họ trong nhóm chat.
 
Lúc này Tần Phó vẫn còn đang tham gia tiệc cưới của anh trai mình. Khi nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat, cậu ta bèn đáp: [Chỗ tôi còn có việc. Mọi người đi đi.]
 
Quách Duẫn: [Hôn lễ của anh trai cậu đã kết thúc rồi mà, cậu còn bận chuyện gì nữa chứ?]
 
Tần Phó: [Tôi hơi mệt.]
 
Cậu ta cảm thấy bản thân không có can đảm để ra ngoài gặp Giản Chước Bạch vào thời điểm này.
 
Chiều hôm nay, vốn dĩ Tần Phó đã nghe nói rằng: Hề Mạn và Thẩm Ôn chỉ là tình cảm anh em mà thôi. Vì tâm trạng rất vui vẻ nên cậu ta mới gọi video cho anh Chước xem.
 
Nào ngờ sau đó, Hề Mạn lại tự tiết lộ rằng mình đã kết hôn rồi. Quả thực cú điện thoại của Tần Phó đã khiến anh Chước rơi vào tình cảnh ngột ngạt và ấm ức.
 
Lúc đó, Tần Phó chỉ lo cảm thấy kinh ngạc và quan sát dáng vẻ kích động của Thẩm Ôn mà thôi, thậm chí cậu ta còn chẳng biết anh Chước đã cúp điện thoại từ lúc nào.
 
Sau sự việc đó, Tần Phó mới suy nghĩ lại và cảm thấy rằng: Chắc chắn anh Chước đang vô cùng tức giận!
 
Thế là cậu ta do dự suốt một lúc thật lâu, cuối cùng muốn nói câu xin lỗi với anh Chước.
 
Tần Phó đã nhấp vào hộp thoại trò chuyện riêng tư của hai người mấy lần rồi. Sau một loạt chỉnh sửa hết lần này tới lần khác, sau đó cậu ta lại xóa tin nhắn.
 
Cũng chẳng biết anh Chước đã bớt giận chưa hay chưa nữa! Trong lòng Tần Phó thật sự thấp thỏm và bất an.
 
Quách Duẫn vẫn đang thao thao bất tuyệt trong nhóm chat của anh em bọn họ.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện