Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 24


trước sau


Hề Mạn chưa từng bị xấu hổ như vậy, cô gần như đỏ mặt ngay lập tức.
 
Nhưng đang ở trước mặt Giản Chước Bạch nên cô vẫn cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại: “Tôi đang nói là khi đóng giả làm vợ chồng son trước mặt người nhà anh thì có cần phải hôn môi với anh không?”
 
Nói đến hai chữ kia, tai cô lại đỏ bừng lên như có thể nhỏ ra cả máu dưới ánh mặt trời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giản Chước Bạch khẽ liếc qua vành tai cô, nở một nụ cười xấu xa, hai tay nắm lại đặt ra sau đối gối lên, lại nhắm mắt nói: “Khó mà nói trước được, có thể cần cũng có thể không.”
 
… Nói như không nói vậy.
 
Hề Mạn chợt cảm thấy nóng. Cô không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
 
Cô nhìn người bên cạnh: “Tôi về phòng trước, khi nào lên đường thì gọi tôi.”
 
Nói xong cô đứng lên, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn chạy thật nhanh khỏi đây. Cô bình tĩnh, chậm rãi đi về phòng.
 
Giản Chước Bạch chăm chú nhìn bóng lưng cô đi xa. Anh lại nằm thêm một lúc nữa rồi mới lấy điện thoại trong túi ra.
 
Ánh mặt trời hơi chói, anh ngồi dậy nhắn tin wechat cho Giản Quý Bạch: [Anh, tối nay em đưa vợ em đến chỗ anh ăn cơm đấy.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh: [Vợ em?]
 
Anh: [Hề Mạn?]
 
Giản Chước Bạch: [Nếu không thì sao?]
 
Anh: [Được, hai đứa đến đi.]
 
Anh: [Anh phải xem xem có phải thằng nhóc em đang giở trò gì không.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 

 
Tiệc cưới của Tần Viễn còn chưa kết thúc mà Thẩm Ôn đã về nhà.
 
Giống như anh ấy dự đoán, Hề Mạn đã đi rồi.
 
Cô để lại một tờ giấy ghi chép lại rất chi tiết tất cả các khoản chi từ học phí khi cô đi học đến đủ các loại chi phí sinh hoạt.
 
Cùng với tờ giấy đó là một tấm chi phiếu. Tất cả học bổng của cô cùng với tiền lương sau khi đi làm, toàn bộ đều ở bên trong.
 
Bên cạnh đó, tất cả những gì anh ta mua cho cô, cô đều không mang đi.
 
Thẩm Ôn ngồi trên ghế sofa trong phòng Hề Mạn, nhìn tất cả mọi thứ trong phòng.
 
Rõ ràng còn nhiều đồ như vậy nhưng lại không tìm được một chút dấu vết nào thuộc về cô. Bởi vì những thứ bị để lại này tất cả đều đã bị cô vứt bỏ. Trong lòng cô, chúng hoàn toàn không thuộc về cô.
 
Điện thoại của cô, anh ta cũng không gọi được.
 
Nhắn cho cô hơn mười tin qua wechat, sau mỗi tin nhắn đều được đánh một dấu chấm than màu đỏ vô cùng chói mắt.
 
Đúng lúc này thư ký Lý gọi điện thoại tới, cuối cùng Thẩm Ôn cũng nhen nhóm được chút hy vọng, bắt máy: “Tra được biển số xe chưa, là ai?”
 
Thư ký Lý úp úp mở mở một hồi: “Tổng giám đốc Thẩm, chiếc xe cô Hề ngồi khi rời khỏi khách sạn là xe gọi trên mạng.”
 
Vẻ mặt Thẩm Ôn lạnh xuống, lại hỏi: “Sau khi ra khỏi khách sạn xe lái hướng nào?”
 
Thư ký Ly cẩn thận đáp: “Không tra được.”
 
“Biết rồi.” Thẩm Ôn cúp điện thoại, mệt mỏi dựa lên ghế sofa, nở nụ cười cay đắng.
 
Vì rời khỏi anh ta mà lần này cô thực sự hao tâm tổn trí. 
 
Cửa phòng ngủ mở ra, dì Mạc đứng ngoài cửa dọ dự một lát rồi mới gõ cửa một cái.
 
Thẩm Ôn nâng mắt nhìn dì ấy, gương mặt lạnh lùng: “Chuyện gì?”
 
Dì Mạc bưng một ly nước đến, thành khẩn nói: “Cậu chủ, trước đó cô Hề có nói với tôi là cô ấy có thu dọn một vali quần áo cũ không dùng nữa, định mang đi quyên tặng, hôm nay sẽ có người tới lấy. Cô ấy nhờ tôi mang ra cho họ. Tôi thực sự không biết đó là chồng của cô Hề, cũng không ngờ cô ấy đăng ký kết hôn rồi, cô ấy thu dọn đồ đạc để đi…”
 
Thẩm Ôn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không nói lời nào. Căn phòng vô cùng tĩnh lặng.
 
Dì Mạc vò nát góc áo, thấp thỏm không yên.
 
Không biết qua bao lâu, Thẩm Ôn nhìn khung chat trên wechat với Hề Mạn, đột nhiên ngẩng đầu: “Cô ấy có chặn dì không?”
 
Dì Mạc hơi giật mình, vội vàng đáp: “Tôi không biết, tôi chưa thử.”
 
Thẩm Ôn hất cằm một cái: “Dùng điện thoại của dì gọi cho cô ấy đi.”
 
Dì Mạc lấy điện thoại trong túi tạp dề ra, tìm số của Hề Mạn trong danh bạ.
 
Ngón tay có chút do dự, dì ấy ngẩng đầu xác nhận lại một lần nữa với Thẩm Ôn.
 
Thẩm Ôn gật đầu, ý bảo dì ấy gọi đi, lúc này dì Mạc mới ấn gọi điện thoại.
 
Không lâu sau, giọng của Hề Mạn truyền từ đầu bên kia qua. Cô ấy vẫn thân thiết như thường ngày: “Dì Mạc.”
 
Dì Mạc không dám tiếp lời, đưa điện thoại cho Thẩm Ôn.
 
Thẩm Ôn vừa nhận điện thoại, bên kia lại hỏi một câu: “Dì Mạc, sao dì không nói gì hết vậy?”
 

Giọng của cô gái rất mềm mại, lọt vào tai Thẩm Ôn khiến trái tim anh ta thắt lại.
 
Anh ta nắm chặt điện thoại, nín thở. Há miệng định nói gì đó nhưng lại sợ quấy rầy cô, cô sẽ thẳng tay cúp điện thoại trong cơn giận.
 
Hôm nay vẫn còn được nghe lại giọng cô, đối với Thẩm Ôn thì đây chính là niềm vui anh ta trộm được.
 
Hề Mạn phát hiện ra tình hình bên kia khá bất thường, từ trên giường ngồi dậy cầm điện thoại.
 
Mấy năm nay dì Mạc chăm sóc cô rất nhiều. Thẩm Ôn thường xuyên đi công tác bên ngoài, những lúc đó đều là dì Mạc ở bên cô.
 
Chuyện mang hành lý, cô không nói thật với dì Mạc là vì sợ khi cô vừa đi, Thẩm Ôn sẽ trút giận lên đầu dì Mạc, hại dì Mạc mất việc.
 
Dì Mạc không biết gì hết. Cũng vì là một người không hiểu gì nên Thâm Ôn mới không làm khó dì ấy.
 
Khi thấy dì Mạc gọi cho mình, cô muốn hỏi có phải Thẩm Ôn trách dì ấy không.
 
Nhưng bây giờ có vẻ như Thẩm Ôn đang ở ngay bên cạnh.
 
Hề Mạn mím môi, chậm rãi lên tiếng: “Anh ba.”
 
Có lẽ vì không ngờ cô lại đột nhiên gọi anh ta làm Thẩm Ôn bên kia khó nén kích động, khi nói giọng anh ta khàn khàn nhỏ xíu: “Mạn Mạn…”
 
Hề Mạn hít một hơi thật sâu: “Anh ba, chuyện cho tới bây giờ em vẫn còn sẵn lòng gọi anh như vậy là vì dù thế nào thì từ nhỏ đến lớn anh đều chăm sóc em rất nhiều. Quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc sống cũng là anh cùng em bước ra. Trong bảy năm này, anh cho em một ngôi nhà, lại chưa bao giờ khắt khe gì với em. Năm đó nếu không có anh thì sẽ không có Hề Mạn bây giờ.”
 
Khi chủ để nói đến đây, dì Mạc biết điều lui ra ngoài trước.
 
Thẩm Ôn cầm điện thoại, giọng nữ dịu dàng bên trong truyền tới: “Nhưng có đôi khi, dù có cho nhiều vật chất thế nào đi nữa nhưng tấm chân tình dốc lòng thể hiện

ra lại bị người khác phớt lờ cũng sẽ cảm thấy bị tổn thương. Từ thời khắc em bị anh vứt bỏ, em đã quyết tâm phải rời đi, không ai có thể giữ em lại.”
 
“Những năm nay em được anh chăm sóc thế nào em đều nhớ rõ. Số tiền kia em đã tính toán rõ ràng, trả lại hết cho anh, còn những cái khác em sẽ dùng cách khác để trả lại cho anh.”
 
“Hôm nay trên bữa tiệc em nói như vậy khiến anh bị người khác bàn tán qua lại, giữa chúng ta coi như hòa nhau. Em sẽ không hận anh, nhưng cũng không muốn có dính dáng gì tới anh nữa. Sau này chúng ta coi như chưa từng quen biết, đừng liên lạc nữa.”
 
“Em kết hôn rồi, sau này anh cũng sẽ có một cuộc sống tốt. Hy vọng anh có thể suôn sẻ, luôn được như ý trong sự nghiệp, cũng chúc anh trăm năm hạnh phúc với Tiết Thu Nghiên.”
 
Sau khi bình tĩnh nói hết những lời này, Hề Mạn hoàn toàn không cho Thầm Ôn cơ hội lên tiếng, cúp điện thoại, kéo số của dì Mạc vào danh sách đen.
 
Thẩm Ôn gọi lại thì đã bị chặn rồi.
 
Anh ta nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, bên tai còn vang lên những lời hồi nãy cô nói.
 
Cô dứt khoát cắt đứt với anh ta, còn nói rất vẻ vang. Cô đã vẽ lên dấu chấm hết cuối cùng cho những năm nay của bọn họ.
 
Vừa nãy giọng cô rất bình tĩnh, không yêu cũng không hận. Rõ ràng cô muốn hoàn toàn buông bỏ, hoàn toàn quên đi anh ta.
 
Bây giờ Thẩm Ôn mới phát hiện Hề Mạn lại có thể khiến anh ta cảm thấy khủng hoảng như vậy.
 
Anh ta thà rằng cô gào khóc, ép anh ấy từ chối quan hệ thông gia với nhà họ Tiết còn hơn vì ít nhất điều đó cũng chứng minh cô quan tâm anh ta.
 
Chứ không phải âm thầm rời đi, biến thành người xa lạ với anh ta như bây giờ.
 
Thậm chí còn đến mức cô đã tìm một người đàn ông rồi gả cho anh ta còn Thẩm Ôn thì đến bây giờ vẫn không tìm được người đàn ông kia là ai.
 
Thẩm Ôn vẫn luôn cảm thấy rằng trong thế giới của anh ta chỉ cần có thể đạt được vị trí người cầm quyền tập đoàn Bạc Thương thì bất cứ người nào hay việc gì đều có thể nhượng bộ. Chờ đến khi anh ta ngồi lên vị trí mình muốn ngồi nhất kia, tất cả những thứ mất đi đều có thể lấy lại được.
 
Nhưng giờ phút này, anh ta đột nhiên lại cảm thấy không thể.
 
Lần này mất đi cô, anh ấy còn có thể đưa cô về được nữa sao?
 
Anh ta cảm giác dường như mình bị một con dao cùn cắm vào ngực, ngay cả hít thở cũng thấy đau.
 
Người đàn ông sa sút tinh thần gục đầu xuống, vuốt ve mặt dây chuyền sứ Thanh Hoa trên tay, trong đầu nhớ lại cảnh đêm đó trên vòng đu quay, cô vui vẻ tặng quà cho anh ta, dưới đáy mắt là sự hâm mộ và tình yêu không thể che giấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Rõ ràng lúc đó, trong mắt cô toàn là anh ta.
 
Nhưng chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã bị chính tay anh ta phá vỡ.
 

 
Khi Giản Chước Bạch cùng Hề Mạn đến Thủy Minh Loan, trời đã dần tối.
 
Xe lái thẳng vào trong sân, hai vợ chồng Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn nghe thấy có tiếng động bên ngoài, nhiệt tình ra tiếp đón.
 
Vào phòng khách, Hề Mạn vì để diễn tốt vai cô vợ mới của Giản Chước Bạch nên cố gắng hết sức ngồi sát vào người Giản Chước Bạch.
 
Mộ Du Vãn để người làm mang trà cũng một ít hoa quả sấy khổ đến, cười dịu dàng nói với Hề Mạn: “A Chước hồi còn đi học toàn ở đây, Mạn Mạn không cần khách sáo quá đâu. Hai đứa đã kết hôn thì từ nay về sau đây cũng là nhà em.”
 
“Cảm ơn chị dâu.”
 
“Chú về rồi ạ?” Một giọng nói vui vẻ truyền đến. Hề Mạn quay đầu lại thì thấy một cô gái nhỏ cầm búp bê chạy từ trong thang máy ra.
 
Phát hiện ra bên cạnh chú còn có một chị gái xinh đẹp, nhìn khá lạ mặt, hình như cô nhóc chưa từng gặp thì cô nhóc đột nhiên thẹn thùng nhào vào trong lòng Mộ Vãn Du, lén lút hỏi: “Mẹ, chị gái ngồi cạnh chú là ai vậy?”
 
Điềm Điềm cho rằng giọng của mình không lớn nhưng giờ phút này sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt lên người cô nhóc nên tất nhiên bọn họ đều nghe rõ lời cô nhóc nói.
 
Mộ Du Vãn ngồi cạnh Giản Quý Bạch nhướng mày, cũng không cố hạ thấp giọng: “Vấn đề này thì phải hỏi chú của con.”
 
Điềm Điềm nhìn về phía Giản Chước Bạch, còn lén nhìn qua Hề Mạn bên cạnh, trong lòng cảm thán chị gái chú đưa về xinh đẹp quá!
 
Làm gì có ai không thích ngắm người đẹp và tất nhiên Điềm Điềm cũng không ngoại lệ. Nhưng cô nhóc không đến mức không biết xấu hổ cứ nhìn chằm chằm Hề Mạn, ngại ngùng nhìn qua chỗ khác.
 
Giản Chước Bạch híp híp mắt, nói với cô nhóc: “Nào qua đây gọi thím đi.”
 
Nghe thấy cách xưng hô này, hai má Hề Mạn nóng lên.
 
Điểm Điềm ngoan ngoãn đi tới, đứng trước mặt Hề Mạn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Thím.”
 
Hề Mạn cười với cô nhóc một cái.
 
Giản Chước Bạch lười biếng dựa lên ghế sofa: “Thím của cháu không chào cháu là vì da mặt cô ấy mỏng, đang ngại đấy. Cháu gọi thêm mấy tiếng nữa để cô ấy nghe quen là được rồi.”
 
Điềm Điềm nghe vậy thì thực sự gọi thêm vài lần, càng gọi càng thuận miệng.
 
Hề Mạn vội vàng kéo Điềm Điềm qua, đổi chủ đề, hỏi cô nhóc mấy tuổi, học lớp mấy.
 
Lúc này, bảo mẫu đi tới nói với Mộ Du Vãn: “Bà chủ, cậu chủ nhỏ dậy rồi, cậu chủ cứ khóc mãi, chắc là đói rồi.”
 
Con trai của Mộ Du Vãn mới hơn mấy tháng, còn chưa dứt sữa.
 
Cô ấy áy náy chào hỏi Hề Mạn một tiếng rồi lên tầng cho em bé ăn.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện