Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 28


trước sau


Hề Mạn suy nghĩ một lúc mới nói: "Chuyện sau này cứ để tự nhiên đi tạm thời tớ cũng chẳng muốn nghĩ đến đâu, bây giờ tớ vẫn chưa tìm được việc làm đây này."
 
Mạc Thấm an ủi cô: "Chuyện tìm việc cũng phải từ từ cậu đừng vội vàng quá. Cậu mà đi tìm bừa một công việc nào đấy để làm lỡ như cậu không thể quen được với nó thì sao, lúc đó cậu lại phải đi tìm việc thêm một lần nữa."
 
Hề Mạn cũng nghĩ như vậy nên cô mới có vẻ khá là thận trọng, chỉ sợ số dư trong tài khoản của cô không đợi được quá lâu thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khó khăn lắm mới được đi thả lỏng một chút nên tạm thời cô không muốn nghĩ đến những thứ này: "Chúng ta đi đâu bây giờ?"
 
Mạc Thấm suy nghĩ một lát sau đó lại đề nghị: "Gần đây tớ có tham gia một chương trình truyền hình thực tế lúc đó tớ đã học được một vài món sở trường của người khác, vậy thì đến nhà tớ nhé, tối nay tớ nấu cho cậu ăn thử xem?"
 
"Được thôi, tớ cũng có thể học trộm một chút." Hề Mạn vừa tiếp tục lái xe vừa nói với Mạc Thấm: "Cậu lấy điện thoại trong túi tớ rồi gọi cho dì Trương một cuộc điện thoại giúp tớ với, nói với dì ấy rằng tối nay tớ không trở về ăn tối đâu."
 
Hề Mạn nói: "Dì ấy nấu ăn ngon lắm ấy không biết Giản Chước Bạch tuyển dụng được dì ấy ở đâu, tớ cũng học theo dì ấy được mấy món, khi nào có cơ hội thì tớ sẽ làm cho cậu nếm thử."
 
"Được đấy." Mạc Thấm nhướng mày, nhìn về phía cô bằng ánh mắt mờ ám: "Trước khi Giản Chước Bạch đi công tác còn đặc biệt mời riêng một dì đến nấu ăn cho cậu để cậu được chăm sóc tốt nhất khi ở nhà, cậu ấy vẫn có tự giác của một người chồng khá là để ý đến cậu đấy chứ."
 
"Cậu lại nói linh tinh rồi, mau gọi điện thoại cho dì Trương trước đi." Hề Mạn thúc giục cô ấy.
 
Mạc Thấm mỉm cười trả lời sau đó gọi điện thoại giúp cô, người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy và trả lời bằng giọng điệu thân thiện: "A lô, mợ chủ ạ?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn dịu dàng nói: "Dì Trương, đêm nay tôi đi cùng bạn thân nên không quay về ăn tối đâu, dì để ý cho Tích Dịch ăn giúp tôi nhé."
 
"Vậy đêm nay mợ chủ có về nhà nữa không?"
 
"Tối nay tôi sẽ về."
 
"Được rồi, vậy mợ chủ lái xe chú ý an toàn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện Mạc Thấm cất điện thoại về túi của Hề Mạn, cô ấy tặc lưỡi hai tiếng rồi nói: "Được người ta gọi là mợ chủ có cảm giác như thế nào hả?"
 
"... Tớ đang lái xe đấy, đừng có mà ồn ào nữa."
 
Dì Trương là người được Giản Chước Bạch tuyển dụng, chắc hẳn Giản Chước Bạch đã nói trước cho dì Trương biết về mối quan hệ vợ chồng giữa cô và anh, dì Trương vẫn luôn gọi cô là mợ chủ để tránh bị lộ trước mặt anh trai và chị dâu của anh.
 
Lúc đầu Hề Mạn không quen lắm nhưng gần đây cô nghe nhiều nên cũng cảm thấy khá hơn rồi, bây giờ lại bị Mạc Thấm lôi ra để trêu chọc.
 
Mạc Thấm mỉm cười cầm điện thoại của mình lên: "Gọi cả em gái Thẩm đến đi, tuy trước đó tớ thấy khó chịu với việc em ấy cứ ghép đôi cậu với Thẩm Ôn hết lần này đến lần khác nhưng nể tình em ấy cũng không có ý nghĩ xấu xa gì, hơn nữa bây giờ em ấy đã có suy nghĩ đứng đắn lựa chọn đứng về phía cậu, vì vậy đêm nay tớ sẽ mời em ấy."
 
Trên đường đi hai người rẽ vào mua một ít nguyên liệu nấu ăn rồi mới cùng nhau về căn hộ chung cư Mạc Thấm.
 
Họ vừa xách túi đồ ăn vào bên trong thang máy thì điện thoại của Hề Mạn rung lên một cái, cô nhận được một tin nhắn từ phần mềm tuyển dụng.
 
Gần đây cô muốn tìm việc nên cô rất quan tâm đến những tin tức này, cô nhanh chóng ấn vào xem.
 
"Lại có phỏng vấn à?" Mạc Thấm thò đầu nhìn qua vừa liếc mắt nhìn qua đã nhìn thấy tên công ty, đột nhiên giọng nói của cô ấy cũng cao lên: "Là tập đoàn Giản Trì!"
 
Hề Mạn cũng hơi giật mình, phòng nhân sự của tập đoàn Giản Trì mời cô đến trụ sở chính tập đoàn để phỏng vấn vào lúc chín giờ sáng ngày mai.
 
"Tớ có gửi bản CV cho họ đâu." Hề Mạn không thể hiểu nổi.
 
Đôi mắt của Mạc Thấm bỗng sáng ngời: "Có khi nào Giản Chước Bạch đã sắp xếp người làm điều đó không?"
 
Hề Mạn suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu: "Có lẽ không phải đâu, anh ấy đã đi công tác và không có mặt ở thành phố Lan, hơn nữa trước đó anh ấy có ám chỉ để tớ nộp bản CV vào Giản Trì nhưng mà tớ không đồng ý. Ưu điểm lớn nhất của anh ấy là biết tôn trọng ý kiến của tớ nên nếu tớ đã từ chối thì anh ấy sẽ không nhắc lại đâu."
 
Mạc Thấm cười một tiếng: "Hóa ra cậu cảm thấy Giản Chước Bạch có ưu điểm "lớn" đến như vậy nhé, ngoại trừ việc trước đây theo đuổi cậu sau đó cậu từ chối kiểu gì cũng không được đúng không."
 
Hề Mạn không nói nên lời: "Nếu cậu đã nhắc lại chuyện trước kia thì tớ sẽ nói chuyện về Văn Gia Chí với cậu nhé?"
 
Cửa thang máy vừa mở ra đã thấy Thẩm Tịch Dao đứng chờ ở cửa.
 
Cô ấy nghe thấy câu cuối cùng thì tò mò hỏi: "Văn Gia Chí là ai thế?"
 
Nụ cười trên khóe môi Mạc Thấm cũng nhạt đi.
 
Hề Mạn vội vàng nói: "Không phải là ai cả, em tới nhanh thật đấy, chị cứ tưởng rằng em vẫn đang trên đường đến cơ."
 
Mạc Thấm mở cửa ba người cùng nhau đi vào trong.
 
Thẩm Tịch Dao: "Hôm nay đúng vào ngày em nghỉ ngơi nên vừa nhận được điện thoại là em đi thẳng tới đây luôn."
 
"Chị Mạn Mạn, hai người các chị có bí mật gì mà lại không thể nói cho em biết vậy?"
 
Không chờ Hề Mạn lên tiếng thì Mạc Thấm đã khịt mũi: "Hai năm trước em mới về nước, mà chị và bé Hề chơi với nhau từ thời cấp ba đến giờ đã được chín năm rồi đấy, nên có một ít bí mật thì đó không phải là chuyện vô cùng bình thường à?"
 
"Hơn nữa." Mạc Thấm bắt đầu véo mặt cô ấy: "Em gái Thẩm, em còn nhỏ lắm, chị đang bảo vệ em để em không biết sự đáng sợ của thế giới này và sự lạnh bạc của con người quá sớm đấy."
 
Thẩm Tịch Dao hiểu rõ gật đầu: "Xem ra Văn Gia Chí không phải là loại người tốt lành gì."
 
"Anh của em mới không phải là người tốt ấy!"
 
"..."
 
"Được rồi được rồi." Hề Mạn kéo các cô ấy ra, hạ giọng nói với Thẩm Tịch Dao: "Cái tên Văn Gia Chí này là điều cấm kỵ đấy nhé, ban nãy tại chị lỡ lời thôi nên sau này em đừng nhắc đến nữa."

 
Thẩm Tịch Dao cũng thấy rõ Mạc Thấm đang trở nên cáu kỉnh, có lẽ người này người yêu cũ của cô ấy.
 
Nhưng mà kỳ lạ thật đấy, cô ấy lại không muốn người khác nói những lời không hay về người yêu cũ của mình.
 
Thẩm Tịch Dao hơi nghi ngờ nhưng không hỏi thêm câu nào nữa.
 
...
 
Ba người cùng đi vào trong phòng bếp chuẩn bị, đề tài của cuộc nói chuyện cũng chuyển sang chuyện công việc của Hề Mạn.
 
Mạc Thấm nghĩ đến lời mời phỏng vấn khi nãy và nói với Hề Mạn: "Chỉ cần cậu đăng CV của mình lên nếu phòng nhân sự của công ty muốn tuyển người thì đều có thể nhìn thấy, hơn nữa bằng cấp và kinh nghiệm làm việc của cậu cũng không tồi mà nên bọn họ chủ động mời cậu đi phỏng vấn cũng không

lạ. Nhưng loại công ty lớn này thường giăng lưới rộng và độ cạnh tranh cũng rất lớn, giống như các đoàn làm phim của chúng tớ đi tuyển diễn viên vậy đó, chắc hẳn sáng mai người đến phỏng vấn sẽ phải xếp thành hàng dài."
 
"Đúng rồi, tại sao cậu không muốn đến Giản Trì?" Mạc Thấm hỏi cô.
 
Hề Mạn nắm lấy lá cần tây trong tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tớ sợ anh ấy sẽ trở nên kiêu ngạo."
 
Mạc Thấm cười khúc khích: "Cậu vẫn luôn cố gắng giữ thể diện trước mặt Giản Chước Bạch đấy à. Nhưng mà cũng đúng thôi dù sao trước đó anh ấy là người theo đuổi cậu, bây giờ mà bắt cậu đi làm việc cho anh ấy thì cậu lại cảm thấy không cân bằng lắm đúng không. Cậu đấy, ngoài miệng chuyện đó qua lâu rồi không để ý đến nữa, tại sao đến bây giờ cậu lại cảm thấy mất tự nhiên đến vậy chứ?"
 
Hề Mạn: "..."
 
Thẩm Tịch Dao nói: "Tại sao chị phải cảm thấy chị đang làm thuê cho anh ta thế, chị Mạn Mạn, chị và anh ta là vợ chồng hợp pháp đấy, rõ ràng chị là bà chủ cơ mà!"
 
Đôi mắt của Mạc Thấm cũng sáng ngời: "Em gái Thẩm nói không sai chút nào, tại cậu tự tẩy não mình đấy chứ, cậu là bà chủ cơ mà nên dù thế nào cũng không phải là đi làm thuê cho cậu ấy đâu."
 
Hề Mạn buông tay: "Mọi người đã từng thấy bà chủ nào có hạn sử dụng một năm chưa?"
 
Thẩm Tịch Dao ngạc nhiên: "Tại sao còn có hạn sử dụng nữa chứ?"
 
Trước đó Hề Mạn chưa từng nói chi tiết về hợp đồng hôn nhân của cô và Giản Chước Bạch với Thẩm Tịch Dao.
 
Mạc Thấm nói: "Em không biết về chuyện của hai người họ, lát nữa chị sẽ nói cho em biết."
 
"Được ạ."
 
"Vậy cậu có đến buổi phỏng vấn ngày mai không?" Mạc Thấm lại hỏi Hề Mạn.
 
Hề Mạn cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: "Đi xem một chút xem sao, dù sao thì cũng không có buổi phỏng vấn nào khác. Phải xem nội dung công việc, cơ chế thăng tiến và mức lương của họ để quyết định xem có vào làm ở công ty không."
 
...
 
Sáng sớm ngày tiếp theo, Hề Mạn đến tập đoàn Giản Trì theo thời gian đã hẹn với cái tâm lý đi xem thử một chút.
 
Khi vừa đến nơi cô nhận ra rằng những lời Mạc Thấm nói không sai một chút nào, người đến xếp thành hàng dài.
 
Trước đây cô chỉ làm việc ở công ty nhỏ nên đây là lần đầu tiên cô gặp phải kiểu tình huống như thế này, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi áp lực.
 
Nhưng câu mà Giản Chước Bạch đã từng nói như vọng đến bên tai cô:
 
… "Bộ phận nhân sự của Giản Trì đang đánh giá năng lực toàn diện dựa trên các điều kiện tuyển dụng và với bằng cấp của cô chưa chắc đã đủ điều kiện để được tuyển dụng."
 
Nếu đã tới rồi thì chắc chắn cuộc phỏng vấn này sẽ được ghi chép lại.
 
Nếu đến cuối cùng cô không lộ mặt thì có khi nào Giản Chước Bạch sẽ cười vào mặt cô không?
 
Sau khi Hề Mạn đăng ký, cô đứng ở cuối hàng nhớ lại phần giới thiệu đã ghi trong CV thêm một lần nữa, suy nghĩ xem bản thân nên trả lời điểm nổi bật của những dự án đã làm trước kia như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Mạc Thấm gửi một tin nhắn đến: [Cậu đã đến đó chưa?]
 
Người đứng đằng sau Hề Mạn lại dài thêm, cô cúi đầu đánh chữ gửi tin nhắn cho Mạc Thấm: [Cậu nói đúng, ở đây đông lắm.]
 
Bé Thấm: [Quá là bình thường luôn, những nơi như tập đoàn Giản Trì này vừa đăng thông báo tuyển dụng lên thì chắc chắn có rất nhiều người chen nhau vỡ đầu cũng muốn đến ứng tuyển. Hơn nữa Giản Chước Bạch đã công bố trong buổi họp báo rằng cậu ấy muốn mở rộng quy mô bộ phận đầu tư, vậy thì khác nào muốn thu hút một đội quân hoành tráng đến đâu.]
 
Bé Thấm: [Nhưng mà cậu đừng lo lắng quá, cậu tốt nghiệp ngành tài chính của đại học A cơ mà, bây giờ cậu lại được bộ phận nhân sự chủ động mời đến phỏng vấn nữa điều này đủ để chứng tỏ được cậu rất xuất sắc. Chắc chắn tỷ lệ vượt qua buổi phỏng vấn của cậu sẽ cao hơn những người tự nộp CV vào.]
 
Bé Thấm: [Tin tưởng vào bản thân nhé, cố lên!]
 
Hề Mạn: [Ừ, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi chuẩn bị một chút đây.]
 
Thời gian mọi người vào phỏng vấn khác nhau, có người vào trong chưa đến hai phút đã đi ra nhưng có người lại có thể ở trong đó đến mười phút.
 
Nghe mấy người phỏng vấn xong nói trong đó có một người phỏng vấn rất khó, chỉ cần không trả lời được một câu thì sẽ đi ngoài luôn.
 
Hề Mạn âm thầm cổ vũ bản thân, hy vọng cô có thể ở trong đó lâu một chút.
 
Cuối cùng cũng đến lượt cô, cô hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.
 
Bên trong là một phòng họp sáng sủ, có năm người phỏng vấn ngồi song song đối diện, nhìn qua thì có vẻ như người đàn ông ngồi ở chính giữa không lớn hơn cô bao nhiêu. Dáng vẻ nghiêm túc không tùy tiện nói cười, vừa nhìn đã thấy giống như một nhân vật cấp lãnh đạo, người đó đang cúi đầu nhìn CV của cô.
 
Khi Hề Mạn ngồi xuống có nhìn lướt qua bảng tên đặt trước mặt anh ấy, Dụ Học Danh.
 
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô, anh ấy không để cho cô có thời gian tự giới thiệu mà lên tiếng nêu câu hỏi phỏng vấn ngay.
 
Anh ấy hỏi rất nhiều câu liên quan đến chuyên môn kết hợp với một số trường hợp đầu tư trong thực tế, đôi khi các khía cạnh của câu hỏi khá là lắt léo.
 
Hiển nhiên người phỏng vấn khó nhất mà mọi người nói là anh ấy.
 
May mắn thay khả năng ứng biến của Hề Mạn không tồi và cô vẫn luôn chú ý đến thị trường đầu tư nên cô vẫn có thể gắng gượng mà trả lời một số câu hỏi có độ khó cao đó.
 
Nhưng suốt cả quá trình đối phương vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng đó nên cô cũng không rõ bản thân có trả lời được hay không.
 
Sau khi trả lời liên tục năm câu hỏi, trong cả quá trình anh ấy là người duy nhất đặt câu hỏi còn những người ngồi bên cạnh không hề lên tiếng.
 
Một người phỏng vấn nữ nhìn thời gian sau đó nhỏ giọng nói với anh ấy: "Giám đốc Dụ, xong hết rồi chứ?"
 
Dụ Học Danh liếc mắt nhìn về phía Hề Mạn, giọng nói của anh ấy vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng: "Một câu hỏi cuối cùng, vì sao cô lại muốn vào làm ở tập đoàn Giản Trì?"
 
Trước đó đều là những câu hỏi liên quan đến chuyên môn, khi Hề Mạn trả lời đầu óc của cô vẫn luôn căng thẳng.
 
Cuối cùng cũng hỏi đến câu không liên quan đến chuyên môn, cô thả lỏng không suy nghĩ quá nhiều mà thẳng thắn nói ra sự thật: "Là do phòng nhân sự đã gửi thư mời phỏng vấn nên tôi muốn đến thử xem."

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện