Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 30


trước sau


Giản Chước Bạch thay giày rồi đi vào phòng khách. Nghe thấy tiếng ti vi, anh bèn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hề Mạn đang cầm điều khiển từ xa trong tay, người thì nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, đã ngủ rồi.
 
Vì Giản Chước Bạch không ở đây, trong nhà chỉ có cô và dì Trương nên Hề Mạn sinh hoạt càng ngày càng tùy tiện.
 
Hôm nay, Hề Mạn có buổi phỏng vấn với hai công ty, sau khi trở về lại huấn luyện Tích Dịch. Cô thực sự cảm thấy mệt mỏi rồi nên nằm dài trên ghế sô pha xem ti vi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bộ phim truyền hình nhàm chán đến nỗi cô vô tình ngủ quên mất.
 
Hề Mạn vừa mới tắm xong sau khi đi phỏng vấn về nên lúc này mái tóc dài của cô đang buông xõa. Trên người cô mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa màu rượu sâm panh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu cà phê nhạt.
 
Khuy áo khoác không cài chặt mà hững hờ buông lỏng, lộ ra dây treo bên trong. Làn da ở vùng xương quai xanh trắng nõn, mịn màng, đường cong xinh đẹp phía dưới nửa kín nửa hở.
 
Một bên chân hơi hơi cong lên khiến gấu váy trượt lên phía trên vài phân, cẳng chân phía dưới thon dài trắng nõn, cân đối xinh đẹp.
 
Trước đây cô đã từng đợi Thẩm Ôn về nhà như thế này sao?
 
Ánh mắt Giản Chước Bạch hơi tối lại, mím chặt môi rồi hững hờ liếc mắt nhìn đi chỗ khác.
 
Gần đây nhiệt độ đã tăng lên nhưng nhiệt độ trong nhà vẫn mát mẻ. Anh bước lên phía trước, cúi người nhặt chiếc chăn bên cạnh rồi đắp lên cho cô. Khi đến gần, mùi hoa cam thoang thoảng ngọt ngào vương vấn nơi đầu mũi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yết hầu của Giản Chước Bạch khẽ động. Anh nhẹ nhàng cầm lấy chiếc điều khiển từ xa trong tay cô rồi tắt ti vi đi.
 
Khi không có âm thanh nền từ ti vi thì Hề Mạn ngủ không ngon giấc.
 
Lúc này, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, người cô run lên một cái rồi mở mắt ra.
 
Giản Chước Bạch vẫn đang ngồi xổm trước ghế sô pha, trên tay cầm chiếc điều khiển. Cảm nhận được động tĩnh trên ghế sô pha, anh liếc mắt nhìn thì bắt gặp ánh mắt mơ màng ngái ngủ của cô gái.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vài giây sau, cô tỉnh táo lại, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị trước mặt: “Anh về rồi à?”
 
Vừa mở miệng, giọng nói của cô hơi khàn khàn, xen lẫn mấy phần uể oải lúc vừa mới ngủ dậy.
 
Không đợi Giản Chước Bạch lên tiếng cô đã chú ý tới bộ đồ ngủ mà mình đang mặc trên người nên vội vàng quấn chặt tấm chăn lên người, rụt người về phía sau rồi lắp ba lắp bắp hỏi anh: “Sao anh về mà không nói trước với tôi một tiếng?”
 
Lời vừa nói ra, cô đã mất hết sự tự tin rồi.
 
Đây là nhà của Giản Chước Bạch, bọn họ lại cũng chẳng phải là vợ chồng thật, hình như người ta không cần phải báo trước với cô.
 
“Nếu như cô hy vọng là sau này tôi sẽ báo cáo hành trình cho cô.” Giản Chước Bạch ngồi xuống mép ghế sô pha rồi nhìn sang phía cô: “Thì cũng được thôi.”
 
“Không cần, không cần đâu.” Hề Mạn vội vàng xua tay: “Chúng ta ai làm việc của người ấy là được rồi.”
 
Loại chuyện báo cáo hành trình này chắc chắn là phải có qua có lại. Cô lại không muốn để Giản Chước Bạch biết rằng hai ngày trước cô đã lén lút đến Giản Trì tham gia phỏng vấn.
 
Hơn nữa, cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa nhận được bất cứ thông báo nào từ tập đoàn Giản Trì, rất có khả năng là cô đã trượt phỏng vấn rồi.
 
Chuyện hôm nay thực sự là không trách anh được chuyện tại sao không nói trước.
 
Thực ra mấy ngày trước Hề Mạn còn rất ý tứ, ngoài ở trong phòng ngủ ra, cô tuyệt đối sẽ ăn mặc chỉnh tề.
 
Thế nhưng thời gian anh đi công tác khá dài, luôn không về nhà, đến hôm nay đã là ngày thứ mười hai rồi. Hề Mạn dần dần có đôi chút thả lỏng.
 
Cô nghĩ bao nhiêu ngày như thế anh đều không về, mắt thấy bên ngoài trời lại sắp tối rồi nên hôm nay chắc chắn là anh cũng không về, thế nên cô mới mặc luôn chiếc váy ngủ và khoác một chiếc áo khoác ra ngoài rồi đi tìm Tích Dịch chơi.
 
Sau đó xem ti vi một lúc rồi không biết tại sao lại cứ thế mà ngủ thiếp đi.
 
Khá là kỳ lạ, trước đây ở chỗ của Thẩm Ôn cô lúc nào cũng dè dặt, quy củ, sau khi chuyển đến nơi này hình như lại thoải mái hơn rất nhiều, không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
 
Hề Mạn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là do trước đây cô luôn nghĩ rằng Thẩm Ôn đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô ở nhà của người ta, ăn uống cũng là của người ta nên không dám làm ra chuyện lỗ mãng.
 
Nhưng trong cuộc giao dịch với Giản Chước Bạch này, cô cũng hy sinh không ít.
 
Để giúp anh chặn đứng việc xem mắt và thúc giục kết hôn, hai người vội vàng lấy giấy chứng nhận. Mặc dù quan hệ vợ chồng là giả nhưng giấy chứng nhận kết hôn lại là thật. Cho dù trong tương lai hai người có ly hôn, cô quay trở lại làm người độc thân thì trong lý lịch cuộc đời cũng sẽ được ghi thêm một dòng: Chồng cũ Giản Chước Bạch.
 
Đây là vết tích không bao giờ xóa sạch được.
 
Đã vậy, trong vòng một năm này cô mang danh hiệu “mợ chủ Giản”, vậy thì việc cô ở nơi này tùy tiện hơn một chút cũng chỉ là hoạt động thường ngày chứ không nên coi là làm ra chuyện lỗ mãng.
 
Giản Chước Bạch không biết cô đang nghĩ gì. Anh cúi đầu nhìn Tích Dịch dưới chân, đột nhiên nói: “Hình như là nó béo lên một chút rồi.”
 
“Đó là vì tôi chăm nó tốt.” Nhắc đến chuyện này, Hề Mạn cảm thấy hào hứng: “Bây giờ Tích Dịch còn học được rất nhiều thứ đấy!”
 
Hề Mạn vừa nói vừa chứng minh cho Giản Chước Bạch thấy. Cô quấn chiếc chăn, dịch mông ra đến mép ghế sô pha rồi khẽ hắng giọng, nói bằng giọng trong trẻo: “Tích Dịch, ngồi.”
 
Tích Dịch ngoan ngoãn làm tốt.
 
Hề Mạn lại nói bắt tay, Tích Dịch bèn vươn chân trước ra, đặt lên lòng bàn tay Hề Mạn.
 
Cô vô cùng tự hào nhìn về phía Giản Chước Bạch, trên mặt là biểu cảm mong chờ được khen ngợi: “Thế nào? Đều là tôi dạy nó đấy.”
 
“Cũng được.”
 
Hề Mạn không vui, thò bàn chân nhỏ nhắn, trắng nõn từ trong chăn ra, đá đá vào đùi anh: “Lúc khen ngợi người ta, anh có thể có lòng một chút được không vậy?”
 
Ánh mắt của Giản Chước Bạch rơi trên cái chân không ngoan ngoãn của cô. Mu bàn chân mảnh khảnh, có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh nhàn nhạt, móng chân tròn trịa và đầy đặn, bên trên được quét bằng sơn móng tay màu đỏ hoa hồng. Dưới ánh đèn, những hạt kim tuyến mịn lấp lánh càng làm cho đôi bàn chân ngọc ngà thêm phần trắng nuột nà, trong suốt.
 
Cố gắng nén lại sự thôi thúc muốn nắm lấy đôi chân kia rồi kéo người về phía mình, cổ họng Giản Chước Bạch trở nên ngứa ngáy, anh thay đổi từ ngữ: “Cô dạy cực kỳ tốt, như thế được rồi chứ?”

 
Hề Mạn ngước mắt lên. Giữa khoảng không, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt sâu thẳm và nóng rực như lửa đốt của người đàn ông.
 
Cô vội vã thu chân mình lại rồi chuyển chủ đề câu chuyện: “Tôi hơi đói rồi, cũng không biết là tối nay dì Trương sẽ làm món gì nữa.”
 
“Đúng rồi, dì giúp việc mà anh tìm được này nấu ăn cực kỳ ngon đấy.” Nhắc đến đồ ăn, ánh mắt Hề Mạn sáng long lanh lên: “Các mon ăn mà dì Trương nấu, mấy ngày gần đây đều rất hiếm khi trùng nhau, hơn nữa tôi cảm thấy dì ấy… Rất là tốt bụng, đối xử với tôi vô cùng tốt, con người cũng rất ân cần.” 
 
“Tìm đại một dì mà cũng thích tôi như vậy.” Hề Mạn ra chiều suy nghĩ rồi bắt đầu tự mình đắm đuối: “Là bởi vì tôi có vẻ ngoài khiến người ta yêu quý đúng

không?”
 
Đã rất nhiều năm không nhìn thấy biểu cảm tự luyến này của cô rồi, có vẻ rất đáng yêu.
 
Giản Chước Bạch bị cô chọc cười vui vẻ, tay ấn xuống mép ghế sô pha, thân trên ngả ra đằng trước, dựa về phía cô.
 
Đầu ngón tay anh nâng cái cằm thon nhọn của cô gái lên: “Nào, để tôi nhìn xem trông cô khiến người ta yêu quý đến đâu nào.”
 
Sau khi nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng một phen, anh nhận xét: “Có lẽ là tôi vẫn tương đối khiến người ta yêu quý hơn, dì Trương đối xử tốt với cô là do “yêu ai yêu cả đường đi” đấy.”
 
Hề Mạn cắt ngang lời anh, hất tay anh ra: “Anh mới là vừa về nhà đã tự luyến nữa rồi.”
 
“Anh cũng không khiến người ta yêu quý lắm đâu.”
 
“…”
 
Giản Chước Bạch dáng vẻ lười biếng lại dựa vào thành ghế sô pha: “Dì Trương chưa nói cho cô biết rằng tôi là do dì ấy nuôi lớn à?”
 
Biểu cảm trên mặt Hề Mạn sững lại một lúc, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên.
 
Dì Trương thực sự là chưa từng nói.
 
“Vậy không phải là quan hệ của dì ấy với anh trai của anh cũng rất gần gũi sao?” Hề Mạn vô thức hạ thấp giọng xuống.
 
Giản Chước Bạch gật đầu: “Dì ấy cũng từng trông nom anh trai tôi từ nhỏ đấy.”
 
“Vậy thì nhất định là dì ấy sẽ phát hiện ta chuyện hai chúng ta không sống cùng nhau, sau này sẽ tìm ra các manh mối rồi nói cho anh trai anh biết, như vậy chẳng phải là lòi đuôi cáo rồi sao?”
 
Nói đến đây, Hề Mạn mới phát giác ra là từ lúc cô thức dậy đến giờ vẫn chưa nhìn thấy dì Trương.
 
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
 
Dì Trương đi ra, có đôi chút khó hiểu hỏi: “Mợ chủ, tại sao tôi lại không tìm thấy tủ quần áo của cậu chủ nhỉ? Quần áo của cậu ấy để ở phòng khác sao?”
 
Hai người Hề Mạn và Giản Chước Bạch sững lại.
 
Mấy ngày nay, vì lo dì Trương phát hiện ra chuyện cô và Giản Chước Bạch giả làm vợ chồng nên việc vệ sinh tầng ba đều do Hề Mạn tự mình quét tước chứ không để dì Trương đi vào thu dọn.
 
Bây giờ nghe giọng điệu này của dì Trương, Hề Mạn chắc chắn là dì ấy đã mang hành lý của Giản Chước Bạch đến phòng của cô rồi, thậm chí còn nhanh nhẹn giúp anh thu dọn quần áo nữa.
 
Sau đó mở tủ quần áo ra thì phát hiện bên trong không có bất cứ bộ quần áo nào của Giản Chước Bạch!
 
Không khí lắng lại vài giây, Hề Mạn lo lắng nhìn về phía Giản Chước Bạch, dùng ánh mắt hỏi anh phải làm sao.
 
Giản Chước Bạch bình tĩnh nói với dì Trương: “Trước khi đi công tác chúng cháu giận dỗi, làm mình làm mẩy nên quần áo của cháu đều để ở phòng bên cạnh.”
 
Dì Trương dường như không ngờ rằng câu trả lời sẽ là như vậy nhưng sau đó lại nghĩ, vợ chồng trẻ xích mích với nhau cũng là chuyện thường tình, có cái gì đâu mà phải ngạc nhiên quá cơ chứ.
 
Bây giờ cậu chủ đi công tác nhiều ngày như thế, sự giận dỗi có lẽ cũng đã tan hết rồi.
 
Cửu biệt thắng tân hôn, đêm nay chắc chắn là họ sẽ chuyển về phòng ngủ chính thôi. Nghĩ thế nên dì ấy hỏi: “Có cần tôi chuyển về không?
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần.” Hề Mạn vội vàng nói: “Tôi còn chưa tha thứ cho anh ấy đâu!”
 
Giản Chước Bạch: “…”
 
Dì Trương: “…”
 
Cũng không biết là cậu chủ đã làm ra chuyện nghiêm trọng gì mà lại khiến mợ chủ tức giận đến mức này cơ chứ.
 
Dì Trương cũng không tiện quan tâm nhiều nên vừa cười vừa hỏi Hề Mạn: “Tối nay mợ chủ muốn ăn gì?”
 
Hề Mạn nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Món cánh gà muối tiêu với cả món tôm nõn chua ngọt mà buổi tối hôm qua dì Trương làm ấy, tối nay tôi vẫn muốn ăn.”
 
Dì Trương mặt mày rạng rỡ nói: “Được, tôi đi chuẩn bị.”
 
Dì Trương vừa đi vào nhà bếp thì Hề Mạn lại đạp cho Giản Chước Bạch một phát: “Anh nhìn chuyện tốt mà anh làm đi, rồi sau này phải làm sao mới được đây?”
 
Hai người bọn họ vừa mới lấy giận dỗi, làm mình làm mẩy làm lý do thì tạm thời cũng coi như đã ổn thoả rồi nhưng chung quy lại không thể cứ luôn giận dỗi, làm mình làm mẩy được.
 
“Tôi cũng đang nghĩ đến vấn đề này đây, vừa nãy cô cũng nói rồi, dì ấy đối xử với cô rất tốt, làm đồ ăn cũng rất ngon, tìm một cô giúp việc tốt hơn thì e là không dễ dàng đâu. Huống chi dì Trương đã chăm sóc tôi nhiều năm rồi, cũng có chút tình cảm. Bây giờ người ta đang làm rất tốt công việc của mình, không có lý do gì thì chúng ta không thể tuỳ tiện cho người ta thôi việc được.”
 
Giản Chước Bạch do dự, thử thăm dò thương lượng với cô: “Không thì hai ngày nữa giả vờ là đã hoà hợp rồi, sau đó ngủ chung một phòng nhé?”
 
Hề Mạn vội vàng quấn chặt chiếc chăn trên người: “Có phải là anh cố ý không thế? Anh muốn lợi dụng tôi!”
 
Giản Chước Bạch rất vô tội: “Lúc đó vừa hay tôi đi công tác nên nhờ anh trai tôi tìm giúp một người, tôi còn tưởng là một người nấu ăn bình thường thôi cơ. Sau đó không nói chuyện rõ ràng với anh trai tôi, cũng không để ý. Vốn dĩ là không ngờ anh trai tôi lại mời dì Trương đến.”
 
“Thật à?” Hề Mạn nửa tin nửa ngờ.
 
“Sau khi tôi ra nước ngoài thì dì Trương cũng không còn ở nhà họ Giản nữa rồi, nghe nói là mấy năm nay ở nhà chăm sóc cháu trai. Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp lại dì ấy sao bao nhiêu năm xa cách đấy chứ. Nếu không tin thì cô tự đi hỏi dì ấy mà xem.”
 
Hề Mạn im lặng vài giây rồi từ trên ghế sô pha bước xuống, xỏ dép lê vào sau đó quay người cài khuy áo khoác lại. Nhìn tình hình này thì thấy là cô muốn đi tìm dì Trương.
 
Giản Chước Bạch nhướng mày: “Cô còn thực sự không tin lời tôi nói, muốn đi tìm cách chứng thực đấy à?”
 
“Anh chột dạ rồi à?”
 
“Tôi chột dạ cái gì chứ? Cô tuỳ ý hỏi đi.”
 
Hề Mạn lườm anh một cái rồi đi về phía nhà bếp.
 
Không phải là cô đến gặp dì Trương để xác minh điều này. Cô cảm thấy dì Trương là người rất tốt, chưa biết chừng còn có thể lôi kéo làm quen, kéo dì Trương đến cùng chiến tuyến với mình, như vậy thì sẽ không phải sống chung với Giản Chước Bạch nữa rồi.
 
Vừa đẩy cửa bếp ra thì dì Trương quay đầu nhìn sang, ái ngại nói: “Sao mợ chủ lại vào đây? Trong bếp nhiều khói dầu mỡ lắm, mợ mau ra ngoài đi.”
 
“Không sao đâu, tôi giúp dì một tay.” Hề Mạn chủ động đi đến bên bồn nước, xắn tay áo lên giúp dì ấy rửa rau.
 
Im lặng một lúc, cô nói: “Dì Trương, sao trước đây dì cũng không nói cho tôi biết rằng dì là người làm cũ của nhà họ Giản?”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện