Buổi tối, lúc Hề Mạn trở về nhà sau khi đi mua sắm ở ngoài thì Giản Chước Bạch vẫn chưa tan làm.
Hề Mạn cho Tích Dịch ăn tối xong, rồi chơi với nó trong phòng khách một lúc, cô nghĩ ngợi về ngày đầu tiên nhận chức vào ngày mai.
Kim đồng hồ trên tường chỉ chín giờ, Hề Mạn tính quay về phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vừa mới bước đến chỗ công tắc, chuẩn bị tắt đèn ở tầng một thì có tiếng mở cửa vang lên.
Tích Dịch sủa hai tiếng “gâu gâu”, vui vẻ phe phẩy cái đuôi đi qua chào chủ.
Tối nay Dì Trương không ở đây, hai người họ cũng chẳng cần vờ vĩnh ra vẻ tình cảm mặn nồng. Bởi vì cô giấu giếm chuyện nhận chức ở Tập đoàn Giản Trì nên cô thấy chột dạ trong lòng, cô sợ anh sẽ hỏi. Vì vậy, Hề Mạn định phớt lờ Giản Chước Bạch đi thẳng lên lầu.
Cô đi đến cửa thang máy, chợt nhớ tới bộ quần áo mới mua chiều nay vẫn còn để trên ghế sô pha, thế là quay trở lại lấy đồ.
Người đàn ông đã đi vào phòng khách, áo vest âu phục vứt bừa sang một bên, tựa người vào lưng ghế sô pha.
Có lẽ Giản Chước Bạch cảm thấy nóng nực, bàn tay thon dài, trắng trẻo đưa lên nới lỏng cà vạt trước ngực, sau đó anh nằm lên ghế sô pha.
Dáng người anh cao ráo lại thêm đôi chân dài, sau khi nằm xuống sô pha vừa chật vừa ngắn thì từ phần bắp chân trở xuống gần như là hoàn toàn chạm xuống đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn thấy anh chưa thay dép lê, mũi của đôi giày da đen tuyền với giá trị đắt đỏ trở nên sáng bóng dưới ánh đèn.
Gương mặt Giản Chước Bạch vốn có màu da trắng lạnh nhưng lúc này đây lại để lộ chút hồng hào.
Khi Hề Mạn bước đến gần, cô ngửi thấy mùi rượu phả tới.
Xem ra anh uống cũng nhiều đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để ý thấy quần áo mới của mình bị anh đè lên, Hề Mạn bỗng trợn tròn mắt, cô bước nhanh về phía trước rồi kéo cái túi đựng quần áo ra.
Giản Chước Bạch đè chặt quá nên Hề Mạn kéo không ra.
Hành động kéo đồ này khiến người đàn ông nằm trên sô pha từ từ mở mắt, trong đôi mắt trong veo lộ ra nét mờ mịt, sạch sẽ lại thuần khiết, hệt như một đứa trẻ ngây thơ vô tội bị người ta làm hốt hoảng.
Vẻ mặt Hề Mạn trông hơi sầu não, chỉ vào túi đồ nói: “Anh nhấc người lên chút đi, đè vào đồ của tôi rồi.”
Người đàn ông tự giác nhấc lưng lên để cô dễ dàng lấy đồ về.
Hề Mạn quay người định bước đi nhưng ngẫm nghĩ một lát, cô quay đầu lại định nhắc anh về phòng mình mà ngủ.
Vừa ngước mắt lên đã thấy tầm mắt Giản Chước Bạch đang dừng trên người mình.
Ánh mắt anh trong veo, không hề đan xen bất cứ cảm xúc gì, cứ như vậy mà nhìn cô.
Từ trước đến nay, Hề Mạn chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của anh. Lời đã đến đầu môi nhưng lại chẳng thốt ra được, cô quên mất mình muốn nói gì.
“Tôi muốn uống nước.” Anh bỗng lên tiếng, trông đợi nhìn Hề Mạn.
Không khí trong phòng khách ngưng trệ chừng hai giây, cô chỉ tay vào bản thân với vẻ không chắc chắn: “Tôi là ai?”
“Tôi muốn uống nước.”
“…”
Hề Mạn lại giơ một ngón tay ra, lắc lắc trước mắt anh, trông thấy ánh mắt anh di chuyển theo, hỏi tiếp: “Đây là mấy?”
“Tôi muốn uống nước.”
“…” Ngốc quá vậy.
Hề Mạn nhìn Tích Dịch đang ngồi bên cạnh, sau đó cô giơ tay làm động tác “suỵt”, nhỏ giọng nói: “Say thật rồi, say bí tỉ luôn.”
Tích Dịch: “…”
Giản Chước Bạch có hơi mất kiên nhẫn, cao giọng nói: “Tôi muốn uống nước!”
Bộ dạng này của anh trông rất giống trẻ con đang làm ầm ĩ đòi ăn kẹo ở trường mẫu giáo.
Khi anh say rượu lại khác một trời một vực với lúc bình thường, Hề Mạn thấy hứng thú, muốn lấy điện thoại ra quay lại dáng vẻ này của anh. Cơ mà, cô sợ lại anh hối thúc tiếp, bèn dịu giọng nói: “Biết rồi, biết rồi. Đợi chút, tôi đi rót nước cho anh.”
Hề Mạn để quần áo cầm trong tay lên chiếc ghế sô pha đơn rồi đi vào phòng bếp. Cô lấy một chai nước tinh khiết đổ vào cốc hâm nóng nước, đun nóng đến nhiệt độ vừa phải, lại lấy mật ong trong tủ lạnh ra pha vào nước, mong là có thể giải rượu phần nào.
Cô quay lại phòng khách, Giản Chước Bạch vẫn đang nằm trên sô pha, thấy anh nhắm mắt mà không rõ là đã ngủ chưa.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn uống nước không?”
Người đàn ông mở mắt ra, thấy cốc nước trong tay Hề Mạn, anh lập tức ngồi dậy.
Cổ họng khát khô, anh nhận lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch nước trong cốc.
Lúc đưa lại cốc nước, Giản Chước Bạch liếm môi dưới, bấy giờ mới chậm chạp nhận ra có vị ngòn ngọt.
Hề Mạn nhìn cái cốc trống rỗng, cô hỏi anh: “Uống nữa không?”
“Buồn ngủ.” Cô hỏi một đằng, anh trả lời một nẻo.
Thấy anh như thế này, cô cũng không dám chắc Giản Chước Bạch có thể tự mò về phòng đi ngủ.
Còn nếu đưa anh về phòng thì với dáng người cao to này của anh cô cũng chẳng đỡ nổi.
Dù gì đêm nay dì Trương cũng không ở đây, nhìn thấy tấm thảm trên sô pha, Hề Mạn kéo nó qua đắp lên người anh: “Mấy ngày nay trời không lạnh, tối nay anh cứ ngủ ở đây nhé.”
Giản Chước Bạch nghe theo nằm xuống lần nữa.
Bộ dạng người đàn ông này lúc say rượu rất ngoan ngoãn, cũng không mượn rượu làm càn, không náo loạn ầm ĩ.
Rượu bia cũng tốt đấy chứ, so với lúc anh tỉnh táo trông dễ thương hơn nhiều.
Hề Mạn đang định đi lên lầu, còn chưa đi được hai bước thì bỗng nhiên cổ tay cô bị bàn tay người đàn ông giữ chặt.
Giản Chước Bạch lại mở mắt ra, thấy Hề Mạn lườm mình, đôi mắt lấp lánh, sáng ngời như vì dải ngân hà nhìn cô: “Kể chuyện đi.”
Hề Mạn: “?”
Có phải có nhầm lẫn gì đó không, anh thật sự xem mình như em bé đấy à?!
Cô nào biết kể chuyện chứ, Hề Mạn thử vùng vẫy thoát khỏi tay anh.
Song, Giản Chước Bạch vẫn nắm rất chặt, cô vừa dùng sức rút cổ tay ra đã bị đau.
Hề Mạn bị anh giữ khư khư không buông, cô hết cách: “Thôi được rồi, tôi kể chuyện, anh đang khiến tôi đau đấy, anh thả tay trước đi.”
Bấy giờ, Giản Chước Bạch mới chịu buông tay.
Hề Mạn xoa cổ tay đỏ bừng, hung dữ liếc anh một cái.
Đôi mắt của người đàn ông vẫn luôn thuần khiết như trước, tiếp tục nhắc lại như cái máy lặp: “Kể chuyện.”
Hề Mạn ngồi xếp bằng trên tấm thảm nhung dài cạnh ghế sô pha, có hơi phiền não, cô thật sự