\-Cút!
Một chữ này gằn lên đầy tức giận, ánh mắt hình viên đạn chăm chăm nhìn kẻ vừa nói ra câu đầy vô sỉ kia. Bạch Kỳ Thiên tức giận ném thẳng hộp thuốc lá thượng hạng về phía Lâm Ảnh Quân.
Với khả năng của một người được huấn luyện trong tổ chức từ bé, Lâm Ảnh Quân nhanh chóng bắt được bao thuốc lá đặt trở lại lên bàn, giọng nói vẫn đầy vẻ bắng nhắng:
\-Lại không phải đi. Tối qua tôi ghé qua Time City thăm cậu nhưng sao? Đi đến cửa nhà thì thấy Diệp Tư Hạ đang đứng ấn chuông cửa nhà cậu như sắp phát điên. Mà lúc đó mấy giờ nhỉ? Chỉ có 8h tối. Sao vậy, cậu không chịu nổi tới mức công việc đêm khuya phải làm sớm hơn hả? Còn nữa, Bạch thiếu của tôi giỏi ghê ta, để cho con gái người ta đến tận cửa nhà bồi cậu.
Vẻ bất cần, không coi ai ra gì, lúc nào cũng thích chọc cho người khác tức điên của Lâm Ảnh Quân thì người bạn thân như Bạch Kỳ Thiên hiểu rõ. Nhất là miệng lưỡi ngoa độc của cậu ta, Bạch Kỳ Thiên lần như lần nào gặp mặt cũng đều nếm trải nên anh cũng không tỏ nhiều thái độ với câu nói vừa rồi. Anh đặt ly rượu trên tay xuống, châm một điếu thuốc đưa lên miệng, lạnh tanh đáp lời Lâm Ảnh Quân:
\-Hôm qua có việc gì đến tìm tôi. Tôi không tin đang yên đang lành cậu mò tới Time City chỉ để rình xem chuyện của tôi và Diệp Tư Hạ.
Không nhận được câu trả lời như mong muốn, Lâm Ảnh Quân vỗ vào vai bạn hữu, truy hỏi tới cùng:
\-Chuyện của cậu và Diệp Tư Hạ, là ý gì? Hôm qua có chuyện gì đúng không? Cậu cho tôi biết rốt cuộc sếp lớn và trợ lý như cậu đã lăn tới đâu rồi, lăn vào giường luôn chưa?
Có lẽ, không đưa cho tên hóng hớt này một câu trả lời thì Bạch Kỳ Thiên vẫn chưa thể dẹp yên chuyện này:
\-Nếu tôi nói, hôm qua bọn tôi chỉ ăn gà rán, pizza và uống coca cậu tin không?
Lâm Ảnh Quân bật cười to, nghe như điều phi thực tế:
\-Trời ạ, cậu 28 tuổi rồi đó. Lẽ nào còn ưa chuộng kiểu yêu đương thời đi học hay sao. Mà chúng nó bây giờ lôi nhau lên giường đầy rồi, ai sống theo kiểu ông già như cậu.
Bạch Kỳ Thiên nghe vậy có chút khó chịu và xấu hổ, quả thật anh đã 28 tuổi rồi mà còn phải ngồi ăn gà rán và pizza như một đứa trẻ với Diệp Tư Hạ. Để ngăn tiếng cười của tên bên cạnh, anh xiên một miếng bánh to đưa thẳng vào miệng của Lâm Ảnh Quân:
\-Cười nhiều như vậy rất tốn sức, ăn chút bánh đi cho lấy lại sức mà tối nay cậu còn dã chiến tiếp.
Bị đưa nguyên cả miếng bánh to chặn họng, Lâm Ảnh Quân nghẹn cả bánh, phải uống nước liên tục cho xuôi. Nhưng việc này khiến Bạch Kỳ Thiên vô cùng thoải mái vì chặn được miệng thối lắm lời của bạn mình.
Khi điều chỉnh lại về trạng thái công tử phong lưu, Lâm Ảnh Quân lườm Bạch Kỳ Thiên đến cháy mắt, khuôn mặt viết rõ: “tên tiểu nhân chết tiệt”. Anh ta im lặng một lúc chỉ nhấm nháp ly rượu của mình.
Bạch Kỳ Thiên lúc này mới mở lời:
\-Ảnh Quân, tài liệu mật bên tập đoàn Ciel quả thật không lấy được. Hôm nọ tôi đã dùng máy tính của Diệp Tư Hạ để vào nhưng vẫn yêu cầu thêm một tầng mật khẩu nữa.
Lâm Ảnh Quân tuy cũng chẳng nghiêm túc hơn là bao nhưng đã bớt vẻ đùa cợt lúc nãy. Anh ta tựa dài người