Bên phía này, Bạch Kỳ Thiên sau khi nghe xong cuộc gọi đấy, cầm áo đứng lên đi thẳng, bỏ mặc hai người bạn thân của mình đang uống rượu. Anh cảm thấy thật may khi Diệp Tư Hạ cũng đang ở Devil.
Bạch Kỳ Thiên xuống tầng, nhìn về phía quầy bar đã thấy Diệp Tư Hạ say khướt đang nằm gục đầu trên bàn. Anh tiến lại gần, quản lí Cao của Devil định tiến lên chào hỏi thì anh đưa tay lên miệng, ra hiệu im lặng.
Bạch Kỳ Thiên đến gần Diệp Tư Hạ đánh thức cô dậy:
“Diệp Tư Hạ tôi đến rồi đây. Sao cô uống nhiều rượu vậy chứ? Tỉnh dậy nào, bây giờ tôi đưa cô về.”
Bạch Kỳ Thiên nhíu mày khi thấy bàn rượu rải đầy ly, anh đoán chắc đây là chỗ cô uống. Anh lắc đầu ngao ngán, tự hỏi sao Diệp Tư Hạ uống nhiều như vậy chứ. Bạch Kỳ Thiên trả tiền rượu thì nhân viên báo Diệp Tư Hạ đã thanh toán đủ trước khi uống.
Diệp Tư Hạ dựa vào vai anh, cô nấc nhẹ lên một tiếng, ngón trỏ khua khua trước mặt Bạch Kỳ Thiên nói:
“Diệp Tư Hạ tôi đây không cần người khác phải trả tiền hộ.”
Bạch Kỳ Thiên biết cô say nên không chấp nhặt. Anh đáp nhẹ lại vài câu và dìu Diệp Tư Hạ đi ra ngoài.
Diệp Tư Hạ loạng choạng bước đi theo nhịp của Bạch Kỳ Thiên. Nhưng đi đến cửa cô bất ngờ dừng lại, nhìn Bạch Kỳ Thiên hỏi:
“Sao lại đến đây nhanh vậy? Anh đang ở đây sao? Thôi anh vào chơi tiếp đi tôi tự về được.”
Bạch Kỳ Thiên nhìn con ma men trước mặt bật cười. Diệp Tư Hạ dù đã say nhưng cô vẫn để ý đến từng điều nhỏ nhặt như vậy. Trong lúc anh không để ý, Diệp Tư Hạ vùng ra khỏi vòng tay của Bạch Kỳ Thiên, cô vẫy vẫy tay tạm biệt và loạng choạng bước đi tiếp. Nhưng vì đã say cô đi còn chẳng vững nữa, suýt thì ngã ở bậc thềm bước xuống. May sao Bạch Kỳ Thiên phản ứng nhanh nhạy, kịp thời đỡ cô dậy:
“Cô như này mà muốn tự về sao? Để tôi đưa cô về cũng được, đằng nào tôi cũng chuẩn bị về rồi. Với cả cô là con gái đi đêm khuya như này rất nguy hiểm.”
Có vẻ khi say Diệp Tư Hạ tính tình trẻ con hơn. Cô bĩu môi ngồi sụp xuống đất không chịu đi:
“Nhưng Diệp Tư Hạ tôi không muốn nợ anh. Với cả anh bảo tôi tự về rất nguy hiểm, thế đi với anh không nguy hiểm à? Lỡ anh không đưa tôi về nhà mà dẫn vào khách sạn thì sao?”
Diệp Tư Hạ nói xong, nhoẻn miệng nụ cười ngây thơ, ngẩng mặt nhìn Bạch Kỳ Thiên. Hai má cô hây hây hồng vì tác dụng của rượu cộng với biểu cảm trên mặt cô lúc này trông rất đáng yêu.
Bạch Kỳ Thiên lắc đầu bó tay với hoàn cảnh lúc này. Anh ngồi xuống theo dỗ dành “đứa trẻ” Diệp Tư Hạ này:
“Tôi hứa đưa cô về đến tận nhà vì tôi cũng sợ ba cô và anh trai cô lắm. Nếu tôi dám làm gì cô