Đứng trước cổng nhà Diệp gia, Bạch Kỳ Thiên xoa hai tay vào nhau liên tục, trong lòng hồi hộp không thôi. Diệp Tư Hạ thấy anh như vậy, bật cười khanh khách:
“Làm gì mà anh phải lo lắng như vậy chứ? Mấy hôm trước còn lớn tiếng tuyên bố chúng ta đang hẹn hò, bây giờ đi gặp ba em thì lo sợ. Không phải anh định bỏ cuộc đấy chứ?”
Đôi mày Diệp Tư Hạ nhếch lên đầy giảo hoạt, khiêu khích anh.
Gương mặt của Bạch Kỳ Thiên có chút đỏ lên vì xấu hổ khi bị cô nhìn ra được tâm trạng của mình. Ba của cô đâu phải là một người dễ tính cộng thêm anh đã giữ cô lại cả đêm qua, bây giờ vào trong kia chắc chắn phải chịu cơn thịnh nộ của Diệp Bác Văn.
Nhưng việc gì cũng phải đối mặt, Bạch Kỳ Thiên hít sâu một hơi, nắm lấy tay của của Diệp Tư Hạ đi vào trong sân.
“Anh không sợ. Muốn dắt vợ về nhà sớm muộn vì cũng phải đối mặt với trường hợp này.”
Nghe được chữ “vợ” trong câu nói của anh, gương mặt Diệp Tư Hạ đỏ ửng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bước vào trong nhà, đối diện với Bạch Kỳ Thiên là cả gia đình cô ngồi ở phòng khách chờ sẵn anh.
Liễu Huệ Di bước tới gần Diệp Tư Hạ, khuôn mặt không hài lòng nhìn con gái.
“Con gái con đứa cả đêm không về nhà.”
Nghe được ý trách móc trong câu nói của Diệp phu nhân, Bạch Kỳ Thiên bước lên che chắn trước mặt Diệp Tư Hạ, nhẹ giọng giải thích:
“Bác gái, có gì bác cứ trách cháu.”
Không đợi được câu trả lời từ Diệp phu nhân, Bạch Kỳ Thiên đã nghe thấy giọng nói đầy lạnh lẽo từ phía phòng khách, đó là giọng của Diệp Bác Văn.
“Tiểu Hạ lên phòng với mẹ đi.”
Diệp Tư Hạ chợt nắm chặt tay của Bạch Kỳ Thiên, cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng. Cô không muốn để anh ở đây một mình. Lúc đầu tưởng chỉ có ba cô nhưng không ngờ được khi bước vào phòng khách, cô còn thấy được vẻ mặt đầy tức giận của hai người anh trai của mình. Biết làm sao được họ gây khó dễ cho anh như thế nào chứ.
Liễu Huệ Di thấy con gái chần chừ mãi không đi, bà tiến lên kéo Diệp Tư Hạ về phía mình, kéo tay đi thẳng lên phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng của mình, Diệp Tư Hạ vội cầm lấy tay mẹ mình, nũng nịu cầu xin:
“Mẹ à, mẹ giúp con nói đỡ cho Kỳ Thiên nếu không ba và hai anh sẽ không tha cho anh ấy đâu.”
Liễu Huệ Di bình thường rất hay mềm lòng truóc những lời cầu xin của đứa con gái này nhưng hôm nay thì không như vậy. Ánh mắt bà rơi trên dấu vết đỏ rực trên cổ con mình, đến tầm tuổi này bà đương nhiên biết đó là gì.
Bàn tay bà đưa lên vén nhẹ cổ áo của Diệp Tư Hạ ra, đôi mày bà nhăn lại, giọng nói đầy trách móc.
“Đây là gì? Con hãy giải thích đi?”
Bị mẹ phát hiện dấu hôn trên cổ mình, Diêp Tư Hạ xấu hổ không biết giải thích gì thêm. Cô biết mẹ mình rất tức giận vì điều này.
“Mẹ, con thực sự rất yêu anh ấy.”
Một câu nói ngắn gọn nhưng giải thích hết tất cả mọi việc. Đúng vậy, đơn giản chỉ vì cô đã yêu Bạch Kỳ Thiên nên lựa chọn giao bản thân mình cho anh. Tình yêu là thứ không cần kiếm tìm lí do nhưng luôn khiến cho con người ta mù quáng một cách vô lí.
“Con yêu anh ấy rất nhiều. Từ cái chết của Kha Luân, con tưởng chừng như trái tim mình đã chết theo. Nhưng khi gặp được Kỳ Thiên, anh ấy đã sưởi ấm lại trái tim lạnh lẽo này. Con đã vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, có lúc đau lòng nhưng nó khẳng định trái tim