Diệp Tư Hạ đưa tay lên vuốt nhẹ vào mái tóc dày đen mượt của anh như lời an ủi:
“Không được đâu. Dù em có muốn ba mẹ em cũng không cho.”
Bạch Kỳ Thiên thở dài ngao ngán. Diệp gia có mỗi cô công chúa là Diệp Tư Hạ nên rất yêu thương, cưng chiều, xem chừng đoạn đường rước vợ về nhà của anh còn gian nan quá. Anh lật người nằm sang bên cạnh Diệp Tư Hạ, kéo cô ôm chặt trong lòng.
“Vậy thì nằm yên để anh ôm một lúc.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tầm 10h tối, xe của Bạch Kỳ Thiên dừng ở trước cổng biệt thự Diệp gia. Anh lưu luyến cầm tay Diệp Tư Hạ, không cho cô vào nhà.
“Hay đêm nay anh ngủ ở nhà em cũng được.”
Câu nói của Bạch Kỳ Thiên khiến Diệp Tư Hạ không nén được nụ cười. Hình tượng người đàn ông lạnh lùng của cô đâu mất rồi. Nhìn vào gương mặt ra vẻ đáng thương kia, bản năng người mẹ tiềm ẩn trong cô trỗi dậy. Diệp Tư Hạ vuốt nhẹ tóc anh, vỗ về, an ủi:
“Mai chúng ta còn gặp nhau mà, có phải cách xa mấy năm đâu chứ.”
Nếu cô nhớ không nhầm, hai người họ mới chỉ một ngày không gặp mặt. Dù cô nhớ anh vô cùng nhưng cũng không đến mức như anh, đòi quấn chặt không rời.
“Bíp...bíp…”
Đèn pha ô\-tô soi thẳng vào hai người đang ôm nhau ở cổng.
“Ở bên nhau cả chiều tới bây giờ vẫn chưa đủ sao mà lúc này quyến luyến mãi không rời.”
Diệp Hạo Hiên một thân tây trang bước xuống từ chiếc xe Roll\-Royce. Anh ấy bước tới gần Bạch Kỳ Thiên, tầm mắt chuyển sang nhìn đứa em gái của mình:
“Em vào nhà trước đi, anh có việc muốn nói với cậu ta.”
Diệp Tư Hạ hết nhìn Bạch Kỳ Thiên rồi lại quay ra nhìn anh mình.
Thấy được sự băn khoăn trong ánh mắt em gái, Diệp Hạo Hiên hơi nhăn mày, giọng điệu có chút không hài lòng:
“Em lo lắng cái gì, anh bắt nạt cậu ta hay sao?”
Thấy được lời nhắc nhở đó, Diệp Tư Hạ lưu luyến chào tạm biệt Bạch Kỳ Thiên rồi đi vào nhà.
“Kiếm chỗ nào đi, tôi và cậu nói chuyện chút.” Diệp Hạo Hiên vỗ vào vai anh, đi về phía xe ô\-tô.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Kế hoạch của chúng ta bắt đầu được chưa?”
Thạch Thảo bước ra từ phòng tắm, tiến lại gần người đàn ông đang nằm trên giường. Đôi tay như rắn nước quấn vào vai của Dave.
Mắt hắn vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, yên tĩnh hưởng thụ bàn tay mềm mại đang massage bả vai cho mình.
Được một lúc, bàn tay kia đã không yên vị mà trượt vào trong chiếc áo tắm của Dave. Tưởng hắn không để ý, cô ta làm loạn thêm, đưa thẳng tay xuống dưới. Chợt một bàn tay to bắt lại cổ tay của cô ta.
“Cô đã mời được người tôi bảo chưa?”
“Em là ai chứ. Việc này sao làm khó được em.” Thạch Thảo nói bằng một giọng điệu đầy tự tin.
“Vậy thì kế hoạch bắt đầu.”
Ánh mắt Dave lóe lên tia hiểm độc. Anh ta thầm nghĩ: “Bạch Kỳ Thiên, tất cả những gì bố con anh nợ tôi, tôi sẽ trả từng chút từng chút một.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Công việc trên thương trường diễn ra như thường lệ, các công ty vẫn cạnh tranh buôn bán giành lợi nhuận về cho mình. Trong thời điểm bận bịu này, tập đoàn Ciel cũng không quên điều tra hung thủ đã tuồn ra ngoài những bức ảnh thân mật của Diệp Tư Hạ và Bạch Kỳ Thiên lần trước. Sau ba ngày, cuối cùng đã điều tra ra hung thủ.
Chiều hôm đó, Bạch Kỳ Thiên tới đón Diệp Tư Hạ đến biệt thự Sơn Tiêu. Cô hớn hở như đứa trẻ con chạy xung quanh nhà quan sát một lượt. Căn biệt thự được trang trí bằng màu đen trắng làm chủ đạo đúng với tính cách lạnh lùng của chủ nhân.
Diệp Tư Hạ sau một hồi quan sát, cô mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa. “Anh đúng là tư bản giàu có mà, mua được căn biệt thự to như vậy.”
“Nhưng nó cũng rất trống vắng, vẫn cần một nữ chủ nhân.” Bạch Kỳ Thiên cầm chai rượu và hai chiếc ly lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh đưa một ly rượu lên mời cô, Diệp Tư Hạ đón lấy, nhấp nhẹ một ít rồi dựa người vào lòng anh.
“Theo em thấy rất