“Đàn anh mà cậu nói chính là Trác Phong đúng không? Có phải anh ta là người đã giới thiệu cậu đến làm bác sĩ riêng cho Lâm Ảnh Quân?”
Đôi mắt của Nhiếp Sơ Ảnh chợt tràn đầy suy tư, cô ấy gật đầu một cái như câu trả lời dành cho Diệp Tư Hạ.
Thấy được vẻ mặt vương vấn ưu tư của bạn mình, Diệp Tư Hạ biết ý không gặng hỏi thêm. Cô lặng yên nhìn về phía đằng kia, ba người đàn ông đó vẫn vui vẻ trò chuyện. Ánh mắt cô hết quan sát Lâm Ảnh Quân rồi đến Trác Phong.
Với thói quen quan sát để đánh giá người khác, ngay từ trên bàn ăn, Diệp Tư Hạ đã nhận ra tình cảm của Lâm Ảnh Quân dành cho Nhiếp Sơ Ảnh đồng thời cũng thấy được tâm tư của Trác Phong đối với cô ấy. Ánh mắt của Trác Phong đặt trên người Nhiếp Sơ Ảnh có yêu thương nhưng cũng đong đầy lưu luyến, tiếc nuối.
Điểm nhìn của Diệp Tư Hạ rơi vào khuôn mặt xinh đẹp, ngây thơ của cô gái nhỏ ngồi cạnh Trác Phong. Cô thở dài một hơi, thu lại tầm mắt, nắm lấy tay bạn mình.
“Cậu hãy nghe lời con tim của chính mình mà lựa chọn, không phải nhất thiết phải áp lực, nặng nề quá. Nếu không chọn được thì thôi, buông bỏ cả hai luôn. Mình chỉ muốn cậu được vui vẻ.”
Khoé mắt của Nhiếp Sơ Ảnh đã rưng rưng vài giọt lệ. Cô ấy ôm chầm lấy Diệp Tư Hạ như muốn tìm điểm tựa cho tâm tình mình lúc này.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Suốt cả quãng đường về nhà , ngồi ở trong xe, Diệp Tư Hạ cứ thao thao bất tuyệt về chuyện tình tay ba của Nhiếp Sơ Ảnh, Lâm Ảnh Quân và Trác Phong.
“Thiên. Anh thử nói xem, hai người bạn kia của anh có đánh nhau để tranh giành Sơ Ảnh không?”
Nhìn vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc của Diệp Tư Hạ khi hỏi, Bạch Kỳ Thiên cười nhẹ một cái, “Hai người ấy đâu phải thanh niên mới lớn mà làm những việc ngu ngốc như vậy?”
Nhưng Diêp Tư Hạ vẫn không buông tha, cô lay nhẹ cánh tay anh, hỏi tiếp: “Cứ cho là không đánh nhau đi, lỡ họ tuyệt giao thì sao?”
Nụ cười trên môi Bạch Kỳ Thiên tắt hẳn, anh yên lặng chăm chú nhìn về phía trước lái xe. Diệp Tư Hạ cho rằng anh không hề muốn nhắc đến vấn đề này nên cô cũng biết ý không hỏi thêm. Cô ngồi ngay ngắn về vị trí của mình, tựa đầu vào cửa, quan sát đường phố qua tấm kính.
“Tối hôm nay nếu anh không mở lời, chỉ sợ hai người đó không ngồi ăn nổi với nhau một bữa. Việc này chỉ có người trong cuộc mới có cách xử lý phù hợp nhất. Thực tế, người có thể hoà hoãn mối quan hệ căng thẳng của hai cậu ấy chính là Nhiếp Sơ Ảnh.”
Không gian giữa hai người tưởng chừng quá yên tĩnh khi nhắc đến chủ đề này. Chỉ khi xe dừng lại, khuôn mặt của Bạch Kỳ Thiên lại trở về nét thoải mái, nụ cười trên môi thoắt ẩn thoắt hiện, anh quay sang nhắc nhở Diệp Tư Hạ:
“Chúng ta về nhà rồi.”
Vừa nãy mải chú ý đến câu nói của Bạch Kỳ Thiên mà Diệp Tư Hạ không để ý đến