“Thiên, là em.”
“Ừm”. Một câu trả lời ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến cho Diệp Tư Hạ vui mừng. Giọng nói ấm áp này của anh, chỉ mới hơn 12 tiếng không nghe mà cô đã nhớ nó tới vậy rồi. Thực lòng cô sợ anh đang giận dỗi vì hôm qua cô không cho anh một câu trả lời thoả đáng.
“Hôm nay...anh có khoẻ không?” Diệp Tư Hạ rất muốn hỏi anh có đang giận dỗi mình không, hỏi anh có còn quan tâm mình không, hỏi anh có phải đã loại bỏ chủ tịch Kha hay không, hỏi anh bao giờ đi công tác… Một loạt câu hỏi hiện lên khiến cô rối ren không biết nên nói câu nào, cuối cùng cô lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
“Anh vẫn ổn.”
Dường như câu nói ngắn gọn của Bạch Kỳ Thiên khiến cho cuộc điện thoại giữa hai người trở nên yên lặng vì Diệp Tư Hạ chẳng biết nên nói gì thêm. Cái yên tĩnh chết tiệt này khiến cả hai bối rối vô cùng.
“Thiên.”/ “Hạ Hạ.”
Sau một hồi im lặng, hai người cùng đồng thời cất tiếng gọi đối phương.
“Để em nói trước cho.” Diệp Tư Hạ giành quyền chủ động nói trước. Trong cuộc tình này, hầu như lần nào cũng là Bạch Kỳ Thiên mở lời trước còn cô chỉ đưa ra quyết định mà thôi. Anh chủ động yêu cô mãnh liệt như vậy, cô cũng muốn được đem tình yêu của mình cùng hoà nhịp cùng anh.
“Em đã suy nghĩ kỹ về câu hỏi của anh tối qua. Thiên, em không phải muốn từ chối mà là khoảnh khắc đó em quá bất ngờ không biết làm gì cho phải. Tình yêu của anh với em dù nồng nhiệt nhưng không thể phủ nhận nó đến rất nhanh. Điều này khiến cho em thực sự lo sợ, lo sợ vì hạnh phúc đến quá nhanh rồi chỉ như mộng ảo tan biến. Em rất sợ đây chỉ là một cuộc tình chóng vánh, dễ dàng vuột mất.” Nói đến đây, giọng nói của Diệp Tư Hạ nghẹn lại, nơi lồng ngực nhói lên chút đau đớn. “Nhưng từ tối hôm qua cho đến cả buổi sáng hôm nay, em mới phát hiện ra bản thân đã đắm chìm không thể thoát ra trong mê cung tình yêu này rồi. Suốt thời gian không nhận được cuộc gọi hay dòng tin nhắn của anh, tâm tình của em trở nên buồn bực lạ thường, tinh thần cũng không thoải mái. Thiên, em yêu anh vì thế em đồng ý lời cầu hôn của anh.”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, sau khi nghe hết tiếng lòng của Diệp Tư Hạ, trái tim Bạch Kỳ Thiên chợt âm ẩm đau. Cô gái anh yêu, tình yêu của cô luôn âm ỉ, bên bỉ đến vậy. Tình yêu đó chỉ hướng về một mình anh.
Dường như Bạch Kỳ Thiên không biết phải nói gì thêm, đầu dây điện thoại hai bên một lần nữa rơi vào trầm tĩnh. Cuối cùng, giọng nói trầm ấm của Bạch Kỳ Thiên vang lên: “Anh sẽ qua chỗ em.” Câu nói ngắn gọn nhưng cũng đủ thấy được cảm xúc mãnh liệt của Bạch Kỳ Thiên lúc này. Anh vốn chẳng thể nào bình tâm được sau khi nghe những lời tâm tình của Diệp Tư Hạ.
Chỉ tầm 20 phút sau, cửa phòng phó tổng của tập đoàn Ciel bật mở, một bóng dáng cao lớn tiến vào bước thẳng tới trước mặt Diệp Tư Hạ. Sự xuất hiện của Bạch Kỳ Thiên khiến cô có chút bất ngờ, biết anh nói đến gặp mình nhưng không ngờ anh sẽ bỏ đi giữa giờ làm như vậy.
Thư ký Khả Vi hoảng hốt bước vào, không biết nói gì cho phải vì cô ấy biết mối quan hệ hiện giờ của phó tổng mình và Bạch thiếu. Thấy được vẻ mặt khó xử của thư ký, Diệp Tư Hạ ra hiệu cho cô ấy lui ra ngoài. Ngay khi cánh cửa phòng đóng vào, không hề có chút phòng bị nào, một bóng dáng cao lớn bước nhanh tới trước mặt Diệp Tư Hạ.
Bạch