Không trả lời câu hỏi của Diệp Hạo Thành, Diệp Tư Hạ chỉ mỉm cười một cái cho qua rồi thướt tha bước vào phía trong. Đi đến cửa, bỗng một nhân viên nam tiến tới nói với Diệp Tư Hạ:
“Diệp tiểu thư, nhị thiếu gia nhà chúng tôi dặn đưa cô tới phòng nghỉ phía sau. Lát nữa chờ tiệc khai màn cô mới xuất hiện.”
“Bạch Kỳ Thiên anh ấy có ở phòng nghỉ không?”
“Thưa tiểu thư, thiếu gia chỉ dặn đưa cô tới phòng nghỉ, những việc khác tôi không rõ.” Người nhân viên vừa nói vừa đưa tay ra hiệu mời Diệp Tư Hạ đi theo lối khác vào phòng nghỉ trước.
Diệp Tư Hạ không muốn gây khó dễ nhiều cho người phục vụ vì anh ta cũng chỉ nghe lời chủ tiệc. Cô về phía hai anh trai của mình báo cho họ một tiếng rồi nối gót đi theo nhân viên kia.
Vào phòng chờ, cô cứ tưởng rằng sẽ gặp được anh nhưng không. Bạch Kỳ Thiên không có trong phòng, chắc có lẽ anh đang bận chuẩn bị tiệc ngoài kia. Diệp Tư Hạ đứng dậy, rót một cốc nước trắng để uống cho bớt hồi hộp. Thật sự cô đang rất háo hức, vui mừng nhưng không kém phần lo lắng, hồi hộp. Cô sợ lát nữa mình nói gì đó không tốt, không biết cách đi đứng, nói chuyện khiến cho Bạch Kỳ Thiên mất mặt hay không.
Diệp Tư Hạ lắc đầu cười khổ, từ bao giờ cô phải quan tâm nhiều tới ánh nhìn của người khác như vậy chứ. Đúng thật khi yêu một người đàn ông hoàn hảo như Bạch Kỳ Thiên cô chỉ sợ mình có những khuyết điểm không thể nào xứng với anh.
Trong gian phòng yên tĩnh, Diệp Tư Hạ cầm cốc nước trên tay, đi đi lại lại mấy vòng liền. Cô đang suy nghĩ lát nữa nên nói gì, giải thích với Bạch Kỳ Thiên những gì, xin lỗi anh như thế nào vì lời nói của mình trước đây.
Ngồi một lúc suy nghĩ, bỗng cửa phòng bật mở, một nữ nhân viên bước vào, cung kính nói: “Tiểu thư, bữa tiệc đã bắt đầu, thiếu gi bảo tôi mời cô ra.”
Không biết có phải quá lo lắng hay không, Diệp Tư Hạ không cẩn thận làm vỡ “choang” chiếc cốc thuỷ tinh trên tay. Cô đã đặt lệch chiếc cốc trên bàn khiến nó chênh vênh rơi xuống đất. Nhìn những mảnh thuỷ tinh dưới đất, mí mắt cô giật liên hồi, trong tiềm thức Diệp Tư Hạ chợt loé lên suy nghĩ: lẽ nào có chuyện không hay sắp xảy ra.
“Tiểu thư, chỗ thuỷ tinh vỡ đó lát sẽ có người vào dọn. Bữa tiệc đã bắt đầu, mời cô đi theo tôi ra ngoài dự tiệc.”
Cô gật đầu, đi theo người nhân viên đi ra ngoài. Trong lòng cô ngập tràn lo lắng, dù cô không mê tín nhưng những việc xảy ra khiến cô khó mà yên lòng được. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh tốt nhất cho bản thân.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Diệp Tư Hạ bước từng bước thướt tha trên nền gạch bóng loáng. Khoảng cách từ cửa chính đến phía sân khấu không dài nhưng cô cảm thấy mình đi thật lâu. Không biết vì lí do gì, ánh mắt của mọi người