Ngay khi vừa bước vào phòng, Diệp Tư Hạ không thể kìm nén được cơn buồn nôn dâng lên đến tận cổ họng, cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn hết ra. Cô ho khan liên tục như muốn nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng mình nhưng do tối nay chưa ăn gì nên cô chỉ nôn ra toàn dịch dạ dày. Diệp Tư Hạ mệt mỏi chống tay đứng dậy từ dưới đất, đi đến bồn rửa tay xóc nước lên mặt để tỉnh táo hơn.
Rửa mặt xong, cô ngước lên nhìn mình trong gương. Lúc này trông cô thật tệ hại, khi lớp trang điểm đã được dỡ xuống, gương mặt cô trắng bệch, đôi môi tái nhợt. Cố gắng gạt bỏ những hình ảnh của Bạch Kỳ Thiên và Thạch Thảo trong bữa tiệc, cô lấy quần áo rồi bước vào bồn tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm nóng này giúp cho tinh thần cô thoải mái hơn. Nhưng chính khoảnh khắc thư giãn lại khiến con người ta nhớ lại giây phút vui vẻ trước đây. Một loạt kí ức hạnh phúc bên cạnh Bạch Kỳ Thiên lại như cuốn phim quay chậm trở về trong tâm trí của cô. Những giọt nước mắt không tự chủ đã rơi xuống từ bao giờ. Đầu cô ngửa ra phía sau, tựa lên thành bồn tắm, nhắm mắt định thần muốn xoá đi những hình ảnh của người đàn ông cô yêu.
Nhưng vì yêu mà quá đau thương, đau thương lan tràn dù có cố nhưng sao có thể ngăn được những giọt nước mắt kia. Từng giọt lệ lăn dài trên gò má gầy rơi xuống cổ rồi hoà vào với làn nước vây quanh người cô. Lúc này cô không còn đủ mạnh mẽ nữa, không thể gắng gượng thêm một phút nào nữa, Diệp Tư Hạ co chân lại, gục mặt xuống đầu gối bật khóc nức nở. Tiếng khóc của cô ngày một lớn, đầy đau đớn thương tâm.
Cô chưa bao giờ cảm thấy đau lòng đến vậy. Trước kia ngày đứng trước mộ của Kha Luân, cô tưởng chừng mình đau khổ như đã chết. Nhưng bây giờ sự quay lưng của Bạch Kỳ Thiên lại khiến cô đau không bằng chết. Cuộc tình này đã rút cạn tinh thần cô, rút cạn sức lực và bản lĩnh của cô.
Giờ đây, Diệp Tư Hạ trở nên yếu đuối hơn, cô không biết sau vấp ngã này liệu mình có thể đứng dậy như trước không. Nhiều khi tự hỏi bản thân, cô có phải là một kẻ không may mắn trong tình yêu, mỗi lần yêu hết mình, yêu bằng tất cả sinh lực thì cái giá cô nhận lại chỉ toàn đau thương.
Ngâm mình trong bồn tắm quá lâu, nước đã trở nên nguội dần. Lúc này Diệp Tư Hạ mới bình tĩnh lại, bước ra khỏi bồn tắm, lau khô người rồi mặc quần áo ngủ. Cô thả người mình lên chiếc giường ấm áp, muốn nhắm mắt thật nhanh chìm vào giấc ngủ để giảm bớt mệt mỏi về tinh thần. Chìm vào giấc ngủ sâu nhưng có lẽ do vết thương lòng nên cả ngay trong tiềm thức, nước mắt cô vẫn tuôn rơi khi nhớ về Bạch Kỳ Thiên.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Kỳ Thiên, chúng ta đi ngủ thôi.” Thạch Thảo mặc chiếc váy ngủ ren màu đen quyến rũ bước gần về phía Bạch Kỳ Thiên. Đôi tay như rắn nước quấn lên cổ anh rồi nhanh chóng vuốt xuống bờ ngực rắn chắc. Ngón tay cô ta