“Tiểu Hạ, đúng là em rồi.”
Diệp Tư Hạ quay người lại, thì ra Bạch Thường Hi. Chị ấy vui vẻ tưới cười ôm lấy cô vào lòng khiến cô có chút ngơ ngác không phản ứng kịp. Không thể ngờ được người đứng trước mặt cô đã gần 30 tuổi rồi nhưng tính cách vẫn trẻ con như vậy. Sau một hồi vui vẻ chào hỏi ở hà lang, Bạch Thường Hi kéo cô đến một quán cafe gần đó ngồi nói chuyện.
Bạch Thường Hi gọi một ly capuchino rồi quay ra hỏi Diệp Tư Hạ: “Tiểu Hạ, em uống gì?”
Nếu là trước đây, Diệp Tư Hạ sẽ gọi ngay một cốc Latte nhưng bây giờ trong bụng còn có đứa nhỏ, cô không rõ đồ uống này có tốt cho phụ nữ mang thai hay không nên sẽ gọi thứ khác.
“Chị gọi cho em một ly nước lọc.”
Gọi xong đồ, hai người lựa chọn một chiếc bàn ở gần cửa sổ để vừa nói chuyện vừa có thể ngắm nhìn đường phố phía ngoài kia. Bạch Thường Hi như nhớ ra điều gì, “A” một tiếng rồi hỏi Diệp Tư Hạ:
“Tiểu Hạ, em có bệnh gì sao mà hôm nay đến bệnh viện vậy?”
“Chỉ là kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi chị.” Cô cười nhẹ lắc đầu, hiện tại cô không muốn cho ai biết đến sự tồn tại của đứa con này đặc biệt là những của Bạch gia. Không phải cô nghi ngờ Bạch Thường Hi chỉ là sợ chị ấy do quá bức xúc và lo lắng nên sẽ vô tình nói với Bạch Kỳ Thiên. Bây giờ anh đã hạnh phúc phúc bên vị hôn thê của mình, lẽ nào cô phải đến tận cửa cầu xin anh ban phát tình thương cho mình sao. Nếu đã không còn yêu nhau, dùng con cái níu giữ cũng chẳng chắp vá nổi hạnh phúc.
Bạch Thường Hi không quá nghi ngờ với câu trả lời của Diệp Tư Hạ. Cô ấy nắm lấy tay cô, ánh mắt nhẹ nhàng có chút đau lòng:
“Chị đã nghe về sự việc xảy ra tối hôm đó. Xin lỗi vì bữa tiệc ấy chị không về kịp tham dự, đã để em phải chịu nhiều uỷ khuất rồi.”
Diệp Tư Hạ bật cười, không muốn làm cho Bạch Thường Hi phải quá lo lắng: “Việc này sao có thể trách chị được. Với cả em đâu phải bông hoa trong lồng kính, gặp chút gió sương là gục ngã như vậy.”
“Hôm nọ chị vì chuyện này mà đến tận công ty gây sự nên bị thằng nhóc Bạch Kỳ Thiên kia đình chỉ công tác một tuần. Dạo gần đây cũng không gặp được nó nhưng nghe Kane nói vì làm việc quá sức nên ốm mấy ngày rồi. Đáng đời lắm!” Bạch Thường Hi vừa nói vừa thể hiện thái độ khó chịu với Bạch Kỳ Thiên. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ làm tưởng cô ấy là chị ruột của Diệp Tư Hạ đang bức xúc thay cho em gái mình.
“Sức khoẻ của anh ấy bây giờ thế nào rồi chị?” Cả câu nói của Bạch Thường Hi nhưng Diệp Tư Hạ chỉ để ý đến vấn đề Bạch Kỳ Thiên bị ốm.
Bạch Thường Hi hiểu “anh ấy” trong câu nói của Diệp Tư Hạ là chỉ ai. Cô ấy đối diện gương mặt đầy lo lắng của Diệp Tư Hạ, trong lòng có chút xót thương cho cô gái nhỏ này, cô ấy an ủi:
“Em đừng lo lắng quá. Sức đề kháng của thằng nhóc này tốt này, chắc chỉ cảm nhẹ thôi. Đặc biệt là em đó, cần chú ý tới sức khoẻ của mình hơn. Chị thấy sắc mặt em xanh xao quá rồi.”
Nghe Bạch Thường Hi nói vậy nhưng cô sao có thể yên lòng được. Cô vẫn quá yêu anh, vẫn quan tâm, lo lắng cho anh thật nhiều. Biết được những ngày qua anh bị ốm, trái tim cô nhói đau từng nhịp, chỉ là ở bên cạnh chăm sóc anh giờ đã có người khác, đó là vị hôn thê của anh còn cô chẳng là gì cả, lấy tư cách gì để quan tâm đây.
Diệp Tư Hạ chỉ đáp lại vài câu qua loa rồi yên lặng ngồi ngắm nhìn đường phố ngoài kia. Thành phố vẫn nhộn nhịp như thế, trong những ngày qua chẳng thay đổi gì mấy vậy mà sao lòng người lại dần trở nên cô liêu tới vậy.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sau bữa tối, Diệp Tư Hạ gọi Diệp Hạo Hiên và Diệp Hạo Thành xuống phòng khách có chuyện muốn nói. Từ lúc trở về nhà, cô đã suy nghĩ rất lâu và quyết định nói chuyện này cho hai anh mình. Chuyện cô mang thai không phải chuyện nhỏ, cô không muốn quá nhiều người biết nhưng không có nghĩa cô giấu người nhà. Hiện tại ba mẹ không có nhà, cô nên nói chuyện này cho hai anh trai trước để có thể phòng ngừa mọi trường hợp xảy ra.
Chờ Diệp