“Vừa có cuộc điện thoại gọi đến báo anh cả gặp tai nạn ở đường X.”
Dứt lời Diệp Hạo Thành nhanh chóng bước vào xe, không giải thích gì thêm. Nghe tin tức chấn động kia, Diệp Tư Hạ ngẩn người vài giây rồi vô cùng lo lắng, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ. Không để cho anh hai kịp nói gì, cô giành phần nói trước, trong giọng nói có chút run rẩy:
“Không còn thời gian nữa đâu, anh mau lái xe đi.”
Trên đường đi, cô không rõ Diệp Hạo Thành đã điên cuồng vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, chỉ biết mỗi giây mỗi phút trôi qua hàng bao nhiêu còi xe vang lên cùng với đó là nhịp đập gấp gáp của Diệp Tư Hạ. Cô thầm cầu nguyện, cầu mong cho anh cả của cô không có mệnh hệ gì.
Không hiểu sao thời gian ngồi trong xe lại lâu tới vậy dù anh hai đã vượt đèn đỏ rất nhiều hay quãng đường này như dài thêm ra. Tâm trạng thổn thức, đứng ngồi không yên chính là nguyên nhân trực tiếp khiến con người có suy nghĩ chủ quan thiếu logic về sự vật xung quanh. Điều này cũng dễ hiểu thôi, người đang bị tai nạn là anh trai của Diệp Tư Hạ cơ mà.
Cuối cùng cũng đến nơi, cả hai anh em Diệp Tư Hạ bước nhanh xuống xe, chạy về phía đám đông tụ tập đằng kia. Cảnh sát đã giăng dây phong toả hiện trường để không ai đi vào nên khi thấy hai anh em họ lao tới như vậy, cảnh sát nhanh tay nhanh mắt chặn lại ngay. Diệp Hạo Thành vừa điên cuồng giãy ra khỏi tay của cảnh sát vừa gào hét:
“Mấy người không cứu anh tôi sao mà còn đứng đây?”
“Thưa anh chúng tôi phát hiện chiếc xe của anh trai anh có gắn bom hẹn giờ. Chúng tôi đã cố gắng đưa những người ở xe bên cạnh ra nhưng anh trai anh bị mắc kẹt trong xe, không thể đưa ra được.”
“Vậy mấy người mau buông tôi ra để tôi cứu anh ấy.” Diệp Hạo Thành sau khi nghe câu giải thích của cảnh sát càng tức tối hơn. Đột nhiên anh dùng sức thoát được khỏi mấy cánh tay đang giữ chặt anh lại. Anh chạy thật nhanh về phía mấy chiếc xe tai nạn đằng kia chỉ là….
“Bùm”
Một tiếng nổ to vang lên mang theo đám lửa lớn dâng đến tận không trung. Chứng kiến cảnh này, cả cơ thể Diệp Tư Hạ đơ cứng, cô trợn mắt tròn xoe nhìn về phía đó như không thể tin được chiếc xe đã phát nổ.
“Không!!!”
Cả người Diệp Tư Hạ ngã xụi lơ xuống dưới đất, cô hét thật to, khóc nấc lên, miệng liên tục gọi hai tiếng “anh cả”. Tiếng khóc khản đặc cùng tiếng gọi khiến cho giọng nói lạc đi hẳn. Mọi người xung quanh chạy đến đỡ lấy Diệp Tư Hạ, nghe thấy tiếng khóc kia, trong lòng ai ai cũng bùi ngùi, xót xa. Tiếng khóc của cô như xé toạc cả không gian, mang đầy nỗi đau thương tuyệt vọng.
Ở đằng kia, Diệp Hạo Thành quỳ xuống dưới đất, đôi mắt vẫn không rời khỏi chỗ vừa xảy ra vụ nổ. Ánh mắt cô liêu đến đáng sợ. Anh ấy chống tay xuống đất, dồn lực đứng dậy đi về phía Diệp Tư Hạ. Sắc mặt lạnh lẽo, không chút cảm xúc khiến những người xung quanh có chút khiếp sợ. Diệp Hạo Thành cúi xuống đỡ em gái dậy, dìu Diệp Tư Hạ đứng vững rồi nói với mấy cảnh sát:
“Đây là cách mấy anh cứu người hay sao?”