Yến Cô Minh nghe nàng bảo thế, dần dời mắt đi.
Chân trời tờ mờ sáng, ráng hồng nhàn nhạt.
Phong Thiên Nhai hít sâu một hơi, phù một tiếng thổi tắt đèn.
Làn khói mỏng vấn vít bay lên.
Phong Thiên Nhai: “Ừm… Lúc đuổi kịp Trí thủ, ả đã dùng thuốc rồi?”
Yến Cô Minh: “Bà già kia liều cả mạng mình đút nửa bát cho ả.”
Phong Thiên Nhai gật gù, “Chẳng trách.”
Cà hai ngoái đầu lại, thiếu nữ trên giường mở mắt, nhìn họ bằng ánh mắt bình thản .
Yến Cô Minh đứng dậy, “Đi thôi.”
Phong Thiên Nhai ngước đầu nhìn hắn, “Đi đâu đấy.”
Yến Cô Minh: “Mua đồ ăn sáng.”
“Ừ.”
Yến Cô Minh rời phòng, Phong Thiên Nhai nhìn cánh cửa đang đóng ấy hồi lâu mới xoay người lại, đến bên giường.
Nàng khoanh tay, nhìn người nằm trên đó.
Đây là một tiểu cô nương nhỏ nhắn yếu đuối, cũng là đầu não phiên cương danh chấn thiên hạ.
Phàn Lung Lệ Gia vẫn còn rất yếu, bọng mắt thâm đen. Nhưng ánh mắt thị lại trong suốt, lúc nhìn thẳng vào mắt Phong Thiên Nhai, còn vương nét cười dịu dàng.
“Uầy.” Phong Thiên Nhai hơi bất ngờ. “Bình tĩnh ghê ha.”
Phàn Lung Lệ Gia không đáp, khóe miệng khô nẻ ẩn hiện nụ cười khiêm nhường.
Phong Thiên Nhai: “Không hỏi đây là đâu, ta là ai?”
Phàn Lung Lệ Gia lắc đầu.
Phong Thiên Nhai: “Sao không hỏi?”
“Không quan trọng.”
Phàn Lung Lệ Gia lên tiếng, hơi thở thị mong manh, nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng.
“Hờ.” Phong Thiên Nhai bật cười, “Không quan trọng, là bạn hay là địch không quan trọng?”
Phàn Lung Lệ Gia: “Như nhau cả.”
Phong Thiên Nhai: “Là bạn thì sao?”
Phàn Lung Lệ Gia: “Chẳng cần hỏi nhiều.”
Phong Thiên Nhai: “Là địch thì thế nào?”
Phàn Lung Lệ Gia: “Hỏi nhiều cũng vậy.”
“Ha!” Phong Thiên Nhai ngưỡng mộ, cười đến là vui vẻ. “Không hổ danh Trí thủ, quả nhiên không giống người thường.” Nàng đưa tay, chốc lát đã điểm khắp các đại huyệt trên cơ thể Phàn Lung Lệ Gia.
Khí huyết không thông, sắc mặt Phàn Lung Lệ Gia càng trắng hơn.
“Không cần đoán nữa.” Phong Thiên Nhai nhìn thị, “Là địch chứ không phải bạn, bắt là để giết.”
Phàn Lung Lệ Gia nén nỗi đau đớn khi huyệt đạo bị phong bế, nhìn Phong Thiên Nhai, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Sao lại để hắn đi rồi?”
Phong Thiên Nhai không hiểu, xoay mặt, “Gì?”
Phàn Lung Lệ Gia: “Sao lại để nam tử vừa nãy đi rồi?”
“Yến khờ?” Phong Thiên Nhai ngờ vực nhìn thị, “Có ý gì?”
Phàn Lung Lệ Gia: “Hắn không muốn đi.”
Phong Thiên Nhai: “Sao biết?”
Phàn Lung Lệ Gia: “Hắn bảo thế.”
Phong Thiên Nhai: “Hở, hắn nói vậy lúc nào?”
Phàn Lung Lệ Gia: “Nói mãi luôn thôi.”
Phong Thiên Nhai: “…”
Phàn Lung Lệ Gia hồ như đã mệt lã, ánh mắt rã rời.
“Mê man bấy lâu, mở mắt một chốc, không thấy người quen lại nghe được lời than thở buồn thương vô cùng… Nói theo cách của trung nguyên các người thì là, rất không may mắn.”
Phong Thiên Nhai: “Cái gì mà than thở buồn thương vô cùng?”
Phàn Lung Lệ Gia xoay mặt sang, khẽ nói: “Hắn đấy, không nghe thấy sao?”
Phong Thiên Nhai xoay người đến bên bàn, cầm ấm trà rót một bát.
“Nghe thấy gì?”
Giọng Phàn Lung Lệ Gia yếu ớt, dịu dàng.
“Cô ngốc, chớ quanh co.”
Tay Phong Thiên Nhai sững lại.
Nàng ngoái đầu, trông sang Phàn Lung Lệ Gia đang nhìn mình cười.
“Hắn thích cô.”
Cánh cửa sổ bằng gỗ của khách điếm đã quá cũ, kẽ hở rất to, bấy giờ mặt trời lên, luồng ánh nắng vàng rực đổ bộ vào từ kẽ hở, soi rõ từng hạt bụi đang nhảy nhót.
Đứng dưới nắng một lúc, ánh sáng chiếu vào mắt Phong Thiên Nhai, sáng đến mức khiến lòng nàng kinh hãi.
Hồi lâu, Phong Thiên Nhai khẽ cười một tiếng, tiến lên hai bước, vung một chưởng xuống —–!
Một chiêu này chưa chạm đến Phàn Lung Lệ Gia thì chưởng phong đã khiến thị ngất đi.
Phong Thiên Nhai linh động dời chưởng lên một tấc rồi ghìm phắt lại.
Ả Phàn Lung Lệ Gia vừa mê man lại này trông ra thì như một thiếu nữ bình thường, vẻ ngoài thường thường, có đường nét gương mặt hơi sắc của người phiên cương, ngoài ra thì chẳng còn gì đặc biệt.
“Có thể mở mắt ra rồi, tất cả đã trong tầm kiểm soát.” Phong Thiên Nhai bóp chiếc cằm gầy xương của Phàn Lung Lệ Gia. “Đã từng nghĩ ra rất nhiều lý do để giết cô, nhưng dùng cách gì để giết thì chưa mường tượng được.”
“Bày mưu lập kế trong doanh trướng, quyết định thắng lợi ngoài ngàn dặm. Trí thủ, sự bình tĩnh ung dung, biết phân tích tâm lý của cô, Phong Thiên Nhai thỉnh giáo rồi.”
Tay lại tăng thêm sức, gương mặt thiếu nữ căng ửng đỏ.
…
Nửa canh giờ sau, Yến Cô Minh quay lại.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, “Mua đồ ăn sáng gì mà tốn đến nửa canh giờ thế.”
Yến Cô Minh đã tỉnh rượu, hắn đang ôm một bao giấy dầu.
“Bánh bao.”
Phong Thiên Nhai nhận gói giấy dầu, mở ra để trên bàn, bên trong có sáu cái bánh bao.
“Ôi chao bánh bao, ta thích!”
Phong Thiên Nhai cầm một cái lên, cháp một tiếng, cắn một miếng to.
Yến Cô Minh ngồi một bên.
“Chưa giết ả.”
Miệng Phong Thiên Nhai đang đầy ứ thức ăn, lúng búng đáp: “Ừ.”
Yến Cô Minh: “Tại sao?”
Phong Thiên Nhai đảo mắt một vòng, nhìn Yến Cô Minh, nói: “Yến khờ, anh nghĩ Phàn Lung Lệ Gia là người thế nào?”
Yến Cô Minh: “Thông minh.”
Phong Thiên Nhai lại tiếp: “Nàng ta thông minh đến mức hiếm thấy trên đời đúng không?”
Yến Cô Minh: “Hẳn thế.”
Phong Thiên Nhai nhoài người ra, tiếp tục thăm dò.
“Vậy thì, nàng ta có lẽ rất giỏi đọc tâm, nhìn người cực chuẩn nhỉ?”
Hàng mày rậm của Yến Cô Minh hơi cau lại, liếc nhìn nàng.
“Muốn nói gì?”
Phong Thiên Nhai: “Không gì không gì, chỉ hiếu kỳ thôi.”
Yến Cô Minh: “Phàn Lung Lệ Gia mười bốn tuổi đã được gia phong Đại tế ti, mười mấy năm nay tọa trấn phiên cương, bày mưu lập kế, đương nhiên sẽ nhìn rõ lòng người và đạo trời hơn hẳn chúng ta.”
Phong Thiên Nhai mân mê miệng, ờ dài một tiếng.
Yến Cô Minh: “Rốt cuộc muốn nói gì!”
Vẻ mặt Phong Thiên Nhai kỳ lạ, nàng chớp chớp mắt, liếc Yến Cô Minh.
“Không có gì, không, có, gì!”
Yến Cô Minh làm lơ cơn ngớ ngẩn của nàng, xoay mặt đi.
Phong Thiên Nhai ngồi không một chốc, chẳng biết nghĩ tới chuyện gì mà cười khúc khích một mình.
Yến Cô Minh ngồi một bên, chẳng hừ lấy một tiếng.
Phong Thiên Nhai đứng dậy, đi vòng sang phía hắn.
“Mệt rồi?”
Yến Cô Minh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phong Thiên Nhai đánh giá hắn một bận, sau đó gật gù, ra khỏi phòng.
Lát sau, Phong Thiên Nhai quay về, kéo tay Yến Cô Minh.
“Đến đây đến đây đến đây, yến khờ, chúng ta sang phòng