Đại hán: “Lưu Ly Dạ, Yến Cô Minh.”
Phong Thiên Nhai ho khan hai tiếng.
Đại hán: “Cô nương sao vậy?”
Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Không sao… Ông bảo, tên Lưu Ly Dạ khi nãy và một người tên Yến Cô Minh, là hai lãng khách nổi tiếng nhất trong võ lâm.”
Đại hán: “Ừm, cũng là hai tên có nhiều kẻ thù nhất.”
Phong Thiên Nhai dẩu môi, chẳng biết đang nghĩ gì.
Đại hán thấy nàng không nói chuyện nữa, hỏi dò: “Cô nương?”
Phong Thiên Nhai tỉnh táo lại, hỏi ông ta: “Vậy hai tên lãng nhân này quen nhau không?”
Đại hán lắc đầu, “Chuyện này thì không biết. Cô nương, sao cô lại quan tâm đến chúng như vậy, hay cô có bạn bị hại dưới độc thủ của hai tên này?”
Phong Thiên Nhai cười hai tiếng, đáp: “Không, hiếu kỳ thôi, tiện mồm hỏi ấy mà. Không còn sớm nữa, ta phải đi đây, ông bảo trọng.”
Đại hán ôm quyền hành lễ với Phong Thiên Nhai, nói: “Đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp khi nãy, bảo trọng!”
Phong Thiên Nhai xách vò rượu lên, đi về theo đường cũ. Lúc ngang qua quán rượu ban nãy, nàng cố ý nhìn vào trong, phát hiện tên lãng khách Lưu Ly Dạ kia đã không còn ở đấy.
Phong Thiên Nhai lảo đảo đi về, trên đường sắc mặt cứ thay đổi liên tục.
“Không ngờ gã yến già ấy lại nổi tiếng giang hồ.” Phong Thiên Nhai không cam. Nàng còn tưởng hắn chỉ là một lãng nhân bình thường thôi.
Nàng thầm nhắc lại câu mà đại hán vừa đọc —–
[Lưu Ly Dạ, quỷ mị ảnh, quyên khấp huyết, Yến Cô Minh.]
Quyên khấp huyết, Yến Cô Minh…
“Nghe chẳng may mắn gì cả…” Phong Thiên Nhai thở dài. Đại hán kia bảo, lãng nhân không nhà không cửa không thân không bạn, lúc nghe câu này, nàng không dễ chịu cho lắm.
“Ai bảo không thân không bạn…” Phong Thiên Nhai ngẫm một lúc, chợt dừng chân. Nàng nhìn thành trấn mà mình sắp rời khỏi, xoay người bước trở về.
Đến tậngiờ Thân*, Phong Thiên Nhai mới về đến căn nhà nhỏ của Tả Sơn.
[*Khoảng 3 đến 5 giờ chiều.]
Tả Sơn đã dọn cơm từ lâu, ông thấy Phong Thiên Nhai vác một thứ gì đó về, hoảng hồn: “Cô bé, mua gì về thế?”
Phong Thiên Nhai bê một bọc giấy cực to, gần như chắn cả tầm nhìn của nàng. Tả Sơn thấy nàng bê trầy bê trật, muốn bước tới giúp, rốt cuộc lại bị Phong Thiên Nhai ngăn lại.
“Đừng chạm vào! Có hề gì cũng đừng chạm vào!” Phong Thiên Nhai quát lớn, run rẩy bưng đống đồ vào phòng, ném xuống giường, lại phủ chăn lên.
Tả Sơn lấy làm lạ, xán đến hỏi, “Mua gì thế?”
Phong Thiên Nhai đuổi ông ra ngoài, “Không có gì không có gì, đừng nhìn.” Nàng đẩy Tả Sơn ra khỏi nhà, nói: “Hôm nay chúng ta ăn bên ngoài đi!”
Tả Sơn hóng chuyện: “Cô bé ác thật, khiến già đây hiếu kỳ rồi lại không chịu tiết lộ.” Ông lấy lòng: “Cô bé, ở đây ngoài hai chúng ta ra không còn ai khác nữa, cho già xem đi.”
Phong Thiên Nhai từ chối ngay: “Không được.”
Tả Sơn đen mặt, “Vậy hôm nay không cho ăn nữa.”
Phong Thiên Nhai hờ hững, “Không cho ăn thì thôi.”
Tả Sơn: “…”
Giằng co một hồi, Tả Sơn chẳng cầm cự nổi cũng phải bưng thức ăn ra.
“Cô bé ăn đi.”
“Hì hì.” Phong Thiên Nhai cười, cầm bát đũa lên dùng bữa. Nàng vừa ăn vừa trông sắc mây bên trời, nói, “Mặt trời vẫn chưa xuống núi nữa.”
Tả Sơn: “Vội cái gì, mới tách nhau ra có một lúc.”
Phong Thiên Nhai gẩy cơm, không nói nữa.
Tả Sơn: “Lần này xuống núi, cô bé gặp chuyện gì rồi?”
Phong Thiên Nhai: “Làm sao cơ?”
Tả Sơn vê râu, vẻ mặt khó lường: “Ừm… Thấy có gì đó sai sai.”
“Ha.” Phong Thiên Nhai nhíu mày, cười đáp: “Nhầm rồi, bây giờ ta đang rất thoải mái.”
Nàng ăn nhanh cực, vừa xong đã ngồi vào băng ghế đá ngoài vườn, nhìn không chớp mắt vầng dương đỏ đang chìm dần xuống chân trời.
Tả Sơn giễu nàng, “Dù có nhìn ráo riết hơn nữa, mặt trời sẽ lặn đúng giờ mà nó luôn lặn, chẳng sớm hơn được một khắc nào đâu.”
Phong Thiên Nhai không thèm để ý, vẫn chuyên chú chờ.
Đến khi tia sáng cuối cùng biến mất, Phong Thiên Nhai đứng dậy, bê bọc giấy khổng lồ trong phòng ra, nàng bưng bê chẳng dễ dàng gì, một tay bê bọc giấy, tay còn lại xách vò rượu. Tả Sơn nom vẻ có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào của nàng, cẩn thận hỏi: “Có cần già phụ một tay không?”
Phong Thiên Nhai: “Không cần đâu.”
Nàng xách nhiều đồ như vậy, không thể tùy ý sử dụng khinh công, chỉ đành xuống núi, đi từ từ về phía đối diện.
Lúc nàng đến được sườn núi chỗ Hữu Sơn ở, trời đã tối hẳn.
Phong Thiên Nhai cẩn thận đặt đồ xuống đất, đi xem thử Hữu Sơn đã ngủ chưa. Sau khi chắc chắn rằng ông ta đã ngủ, nàng mới rón rén đi tay không vào nhà.
Buổi sáng Yến Cô Minh ngủ rất nhiều, xế chiều đã mở mắt, lặng lẽ chờ đợi.
Tuy cơ thể bị thương nghiêm trọng, nhưng trực giác vẫn còn. Lúc Phong Thiên Nhai lên đến nơi, hắn đã biết rồi. Buổi đêm giữa núi rừng lạnh như nước, yên tĩnh lắm thay, Yến Cô Minh nghe tiếng Phong Thiên Nhai đi tới đi lui, chốc thì dừng chỗ này, chốc lại chạy sang phòng bên thăm dò. Nhưng một hồi lâu sau vẫn không chịu đi vào.
Hắn hơi mất kiên nhẫn.
“Bé con.”
Hắn khẽ lên tiếng. Chính ngay lúc hắn buông lời, cửa cót két mở ra, Phong Thiên Nhai áp sát vào tường, rón rén bước đến.
Yến Cô Minh liếc nhìn nàng.
Phong Thiên Nhai đến trước giường Yến Cô Minh, cười bảo: “Sao, tự dưng lên tiếng gọi. Hay là nhớ sư phụ rồi?”
Yến Cô Minh: “Rượu.”
Phong Thiên Nhai giận dữ, nàng ra tay ngắt tay lãng nhân.
“Chỉ biết rượu thôi chứ gì?”
Cơ thể Yến Cô Minh rắn chắc cực kỳ, Phong Thiên Nhai không dùng nội lực, ngắt vào cứ như ngắt đá, chẳng mấy chốc mà tay đã bắt đầu tê.
“Ui da, chết thật.” Nàng vẫy vẫy tay, ngồi cạnh giường.
Yến Cô Minh lặng lẽ nhìn nàng.
Phong Thiên Nhai đưa mắt nhìn lại. Lãng nhân đã lâu không tắm rửa chải chuốt, dưới cằm lún phún râu, Phong Thiên Nhai nhìn một lúc lại phá lên cười, nói: “Yến khờ, chờ một chút, ta cạo râu cho.”
Yến Cô Minh: “Không cần.”
Phong Thiên Nhai tự động nâng cánh tay của Yến Cô Minh lên, tháo thanh tụ kiếm nặng trịch trên cổ tay hắn ra. Yến Cô Minh hơi cự lại, Phong Thiên Nhai nói: “Đừng lo, lát nữa trả lại chàng.”
Tháo tụ kiếm ra, Phong Thiên Nhai trông rõ một vòng vết hằn, nàng chợt nghĩ đến một khả năng nào đó, trợn mắt nhìn Yến Cô Minh: “Yến khờ, đừng bảo chưa bao giờ tháo ra chứ?”
Yến Cô Minh dời ánh mắt đi, không nói gì.
Phong Thiên Nhai hít sâu một hơi, chẳng biết nên nói gì cho phải, lời đầy ứ một bụng mà không thốt lên nổi. Gã lãng nhân này nhiều lúc khiến nàng thực sự… Hồi lâu sau, Phong Thiên Nhai