Lúc Phong Thiên Nhai về đến Mai Nguyệt cư, Yến Cô Minh và Lưu Ly Dạ đang ăn.
“Tiểu mỹ nhân, đến đây, ngồi với tiểu gia này.”
Phong Thiên Nhai cười khì, ngồi xuống bên gã. Lưu Ly Dạ gắp một lát thịt muối vào đĩa con trước mặt Phong Thiên Nhai. Yến Cô Minh ngồi phía khác, vờ như không thấy, uể oải nốc rượu.
“Nè, xơi thịt đi.”
Phong Thiên Nhai nhón thịt cho vào miệng, “Ừm, ngon ngon.”
“Ha.” Lưu Ly Dạ rót cho mình một bát rượu, dốc cạn.
Chẳng bao lâu sau, Lung Ngọc cũng đã về đến. Nàng cầm một chiếc túi, bước vào sân.
Lưu Ly Dạ vẫy tay với nàng, chỉ chỗ còn lại bên cạnh mình, “Đến đây, Lung Ngọc, ngồi đây này.” Lung Ngọc bước sang ngồi, Lưu Ly Dạ bên trái có Phong Thiên Nhai, bên phải có Lung Ngọc, gã vươn vai kiểu đại gia, nhướng mày với Yến Cô Minh trước mặt: “Rượu ngon trong tay, người đẹp trong lòng, sướng ôi là sướng.”
Yến Cô Minh liếc gã một cái rồi lại nốc rượu của mình.
Đêm hôm ấy, đa số rượu vào bụng lãng nhân nhưng Mai Nguyệt cư lại như say cả.
Lưu Ly Dạ vừa say đã bật chế độ nói nhảm, Phong Thiên Nhai nghe gã kể chuyện trước đây, về những nơi gã và Yến Cô Minh từng đến, những người họ từng giết, những lần họ về từ quỷ môn quan, và cả những lần họ tống tiễn kẻ khác tới Diêm La điện.
Kể mãi kể hoài thành ra lộn xộn, Lung Ngọc ngồi thẳng dậy, đỡ lấy cơ thể đã ngã sóng soài của Lưu Ly Dạ, để gã gối lên đùi mình nghỉ ngơi.
Phong Thiên Nhai nhìn sang Yến Cô Minh, tuy hắn cũng uống rất nhiều, nhưng không say như Lưu Ly Dạ. Phong Thiên Nhai chớp mắt với hắn, bảo: “Yến khờ, chúng ta về phòng nhé?”
“… Ừ.”
Đến lúc đứng dậy, Yến Cô Minh mới lộ vẻ say, hắn lảo đảo một thoáng, Phong Thiên Nhai đứng sau đỡ lấy lưng hắn.
“Này, đứng cho vững vào.” Phong Thiên Nhai dìu Yến Cô Minh về phòng. Đi được nửa đường, nàng ngoảnh đầu nhìn Lung Ngọc. Lung Ngọc đang cúi đầu thầm thì gì đó với Lưu Ly Dạ.
Phong Thiên Nhai đóng cửa lại, kéo Yến Cô Minh lên giường. Xoay sang bàn châm đèn.
Thoắt cái, cả căn phòng đầy ánh đèn dầu vàng vọt. Nàng quay người lại, thấy Yến Cô Minh nửa ngồi nửa nằm trên giường, sâu lắng nhìn mình.
“Sao nhìn ta thế?”
Yến Cô Minh cười khẽ, không đáp. Phong Thiên Nhai đi đến, đưa mặt lại sát mặt hắn, cốc đầu hắn bằng trán mình. Yến Cô Minh lảo đảo.
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, chàng phải dưỡng thương cho tốt đấy.”
Yến Cô Minh đáp nhỏ: “Sắp khỏi hẳn rồi.” Miệng hắn nồng mùi rượu, Phong Thiên Nhai chun mũi, chê bai: “Thối quá.”
Yến Cô Minh cười giễu một tiếng, huơ cánh tay dài, kéo Phong Thiên Nhai đến bên.
“Ấy ấy, chàng làm gì vậy.” Phong Thiên Nhai càu nhàu nhưng không vùng ra, ngoan ngoãn nằm trên khuôn ngực rắn chắc của lãng nhân.
Họ lặng lẽ nằm một chốc, Yến Cô Minh sắp thiếp đi lại nghe giọng Phong Thiên Nhai khẽ khàng vang lên.
“Yến khờ, mai sư phụ phải về đỉnh Thiên Nhai một chuyến.”
“Ừm?” Yến Cô Minh mở mắt, nhìn cái đầu be bé trong lòng mình. “Gì cơ?”
Phong Thiên Nhai lặp lại: “Mai sư phụ phải về đỉnh Thiên Nhai một chuyến.”
“… Ha, mới đầu ai đòi ở lại, giờ thì đổi ý rồi?” Yến Cô Minh nhắm mắt lại, lười nhác bảo, “Cũng được, em muốn về thì chúng ta cùng về.”
“Không phải chúng ta, là ta.”
“Ừm?” Yến Cô Minh nghe ra sự lạ, hắn mở mắt, nhỏ giọng bảo, “Nói rõ xem.”
Phong Thiên Nhai ló ra khỏi ngực Yến Cô Minh, kề đến mặt hắn, khẽ nói: “Yến khờ, sư phụ về là vì có chính sự phải làm.”
“Chuyện gì?”
Phong Thiên Nhai nghiêm túc đáp: “Tảo mộ sư phụ của sư phụ chàng đó.”
“…”
Yến Cô Minh câm nín nằm xuống. “Ta còn tưởng chuyện gì, em muốn tảo mộ thì ta đi cùng em.”
“Không được!” Phong Thiên Nhai quả quyết từ chối, “Chàng không được đi.”
“Lý do?”
Phong Thiên Nhai giải thích tận tình: “Chàng không biết đấy thôi, sư phụ ta lúc còn sống ghét lãng nhân cực, nếu thầy ấy biết ta sống cùng một lãng nhân, sẽ đội mồ dậy tìm ta tính sổ mất.”
Yến Cô Minh: “Thế ta không đến mộ là ổn.”
“Không được không được.” Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Mỗi năm chỉ có một dịp này, ta không thể gạt thầy.”
Yến Cô Minh nhịn đến tức nước vỡ bờ, hắn ngồi dậy, nâng cằm Phong Thiên Nhai lên, trầm giọng: “Em rốt cuộc muốn thế nào!”
Phong Thiên Nhai: “Ta muốn về một mình chứ sao.”
“Không được.”
“Sao lại không?”
“Có mơ cũng đừng hòng.”
“…”
Phong Thiên Nhai im lặng, nàng gạt tay Yến Cô Minh, bước xuống giường, ngồi bàn xoay lưng lại, không nhìn Yến Cô Minh đến một cái. Nàng thõng vai rũ đầu, bộ dạng ủ rũ như một con vịt bị mưa xối tơi tả.
Yến Cô Minh ngồi một mình trên giường, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy dáng vẻ này của Phong Thiên Nhai. Trong trí nhớ của hắn, dường như lúc nào Phong Thiên Nhai cũng dồi dào sức sống.
Cả căn phòng tĩnh lặng, bầu không khí im lìm này khiến Yến Cô Minh bay nửa hơi men. Hắn nhìn bóng lưng mảnh mai của Phong Thiên Nhai, luống cuống chân tay.
Chẳng biết bao lâu sau, Yến Cô Minh rốt cũng lên tiếng: “Em… Em tính đi bao lâu?”
Phong Thiên Nhai đáp khẽ: “Không biết.”
“Không biết?” Yến Cô Minh cau mày bảo, “Từ đây về đỉnh Thiên Nhai, nếu gấp rút ngày đêm, cần khoảng mười ngày. Em đi nhanh về nhanh, một tháng là đủ rồi.”
Phong Thiên Nhai đáp: “Không thích, ta có phải vội đi đầu thai đâu.”
“…” Yến Cô Minh bất lực hỏi, “Thế em muốn đi bao lâu?”
Phong Thiên Nhai: “Ba tháng.”
“Cái gì!?” Yến Cô Minh nghiến răng, nhìn bóng lưng trước mặt, “Ba tháng?”
“Ừ.”
“…” Yến Cô Minh ngoảnh đi, tay siết chặt ván giường. Phong Thiên Nhai xoay lại nhìn hắn, bảo: “Có lẽ chỉ quá hai tháng sẽ về đến.”
Yến Cô Minh vẫn không nói gì, Phong Thiên Nhai bước tới, xoa đầu hắn. “Ở đây chờ ta.”
Yến Cô Minh khàn giọng hỏi: “Em… Em bắt buộc phải đi à?”
“Ừm.”
Một câu trả lời chẳng chút lưỡng lự, lãng nhân không tài nào nói thêm gì nữa.
Hắn cúi đầu, mái tóc xác xơ che khuất gương mặt, Phong Thiên Nhai không trông thấy biểu cảm. Nhưng dù không thấy, Phong Thiên Nhai vẫn có thể biết được tâm trạng của lãng nhân. Hắn không muốn chia ly… Nào ai muốn chia ly đâu chứ.
Phong Thiên Nhai ôm siết lấy đầu