"Cạch." Trong phòng họp xa hoa trên tầng cao nhất của toà nhà thương hội Dung Thành, Tô Thanh Thanh ngồi trên vị trí chính giữa của cả căn phòng, thấy điện thoại bị cắt đứt, cô chẳng màng chiếc điện thoại rơi xuống đất, ôm đầu khóc đau khổ. Dáng vẻ hoa lê vùi trong mưa ấy thực sự làm người ta thấy mà thương. Chẳng mấy chốc, Tô Thanh Thanh lại đứng dậy, cô không có hơi sức đâu mà để ý đến nội dung cuộc họp vừa tiến hành được hơn nửa kia nữa, cô khóc chạy ra phía ngoài trong ánh nhìn khó hiểu của tất cả mọi người ở phòng họp. Giờ Tô Thanh Thanh thấy bối rối lắm, xét trên phương diện tình cảm, cô chẳng có một chút xíu tình cảm nào với Mạnh Hải cả, vả lại cô cũng đã thề trong lòng rằng cả đời này cô không lấy ai ngoài Diệp Thiên. Nhưng mà... Tuy thời gian mà Tô Thanh Thanh chung sống với Tiểu Vũ Mao không hề dài, nhưng cô đã bị sự thông minh cùng đáng yêu của Tiểu Vũ Mao hấp dẫn, cô đã coi con bé như là con gái ruột của mình rồi. Nếu bảo cô trơ mắt nhìn Tiểu Vũ Mao bị Mạnh Hải đẩy xuống từ tầng hai mươi sáu thế kia thì không làm nổi đâu. Tiểu Vũ Mao mới chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi thôi mà, sao con bé phải trả giá vì mối bất hoà của người lớn chứ?
Giờ Tô Thanh Thanh chỉ có thể bỏ mặc hết tất cả để cứu Tiểu Vũ Mao, cô chỉ nghĩ được vậy thôi. Diệp Thiên, em xin lỗi. Khoan đã, Diệp Thiên? Tô Thanh Thanh nghĩ đến bản lĩnh của Diệp Thiên, tựa như nhìn thấy một tia hi vọng mong manh. Cô định gọi cho anh nhưng sực nhớ ra là mình bỏ quên điện thoại trong phòng họp mất rồi. Tô Thanh Thanh đang chán chường tột độ thì thấy một chiếc xe Land Rover chạy như bay, sau đó dừng lại ngay trước mặt cô. Bởi Tô Thanh Thanh không tập trung mấy, cô giật mình thảng thốt, cô quay đầu nhìn lại thì vô cùng vui sướng: "Diệp Thiên, cuối cùng anh cũng đến rồi, Tiểu Vũ Mao bị..."
"Anh biết rồi. Em mau lên xe đi." Lúc này đây, khuôn mặt Diệp thiên không có lấy một cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng của anh khiến Tô Thanh Thanh cũng phải run rẩy trong vô thức.
Cô cắn chặt răng, bước lên xe. Cô biết mà, Diệp Thiên sẽ quản vụ này. Lúc Diệp Thiên tức giận trông đáng sợ thật đấy.
Chiếc xe lao vun vút hướng về phía khách sạn Thần Tinh.
"Diệp Thiên, anh, anh định làm sao đây?" Cuối cùng Tô Thanh Thanh cũng lên tiếng hỏi một câu, nếu không thì cô cứ mãi bồn chồn không yên mất. Công bằng mà nói, cô không muốn Diệp Thiên đắc tội gia đình họ Mạnh. Nhưng lần này Mạnh Hải thực sự vô cùng quá đáng.
Diệp Thiên không trả lời, sát khí đùng đùng trong mắt anh đã nói rõ tất cả.
Chốc lát sau, chiếc xe dừng lại ngay trước của của khách sạn Thần Tinh. Hai người họ không ngừng nghỉ một phút giây nào cả, chạy thẳng lên sân thượng của khách sạn.
Mạnh Hải đang đưa mắt nhìn về nơi xa, hắn ta nghe thấy tiếng bước chân, bấy giờ mới quay đầu lại. Hắn ta vừa ddinhjn nói chuyện thì nhìn thấy Diệp Thiên đứng ngay cạnh Tô Thanh Thanh, khuôn mặt của hắn tối sầm lại.
"Diệp Thiên, mày đến đây làm gì?" Vẻ mặt của hắn ta học hằn vô cùng, hắn ta vừa nói, vừa với tay túm lấy Tiểu Vũ Mao, sau đó đặt con bé ngay phía ngoài tường vây sân thượng, chỉ cần thả nhẹ thôi là cả cơ thể của Tiểu Vũ Mao sẽ rơi thẳng xuống dưới. Đây là tầng hai mươi sáu, kết quả sẽ ra sao, không cần phải nói cũng đã rõ rồi.
Tiểu Vũ Mao bị doạ sợ, con bé khóc thút tha thút thít, giọng nói trẻ thơ ấy làm trái tim Tô Thanh Thanh như bị vỡ tan ra vậy.
"Đừng mà Mạnh Hải." Tô Thanh thanh hét lên đầy thảm thiết, cô cảm thấy chân mình như nhũn ra, không đứng vững được, cô chẳng dám nhìn Mạnh Hải. Cô sợ Mạnh Hải sẽ run tay rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Thanh Thanh, do em bức tôi cả đấy. Tôi không muốn nhìn thấy Diệp Thiên, bảo hắn ta cút đi cho tôi." Mạnh Hải gầm lên, giờ hắn ta vẫn còn giữ được chút lý trí sau cùng, hắn ta vô cùng kiêng dè Diệp Thiên. Mạnh Hải vừa nói, vừa đưa tay ra phía ngoài thêm khoảng một centimet nữa, Tô Thanh Thanh thấy vậy, sợ hãi tột độ.
"Đừng mà, đừng như vậy mà, tôi bảo Diệp Thiên đi ngay đây, tôi đồng ý mọi điều kiện của anh, chỉ cần anh tha cho Tiểu Vũ Mao thôi." Tô Thanh Thanh gào khóc khản cổ, lớp trang điểm trên mặt cô đã bị nhoè đi bởi nước mắt. Cô đang định khuyên Diệp Thiên tạm thời lánh đi đâu đó, cứ cứu Tiểu Vũ Mao đã rồi tính sau. Ai ngờ Mạnh Hải lại cười lạnh lùng, ra một yêu cầu khác: "Không cần bảo hắn ta đi khỏi đây."
Hả? Tô Thanh Thanh
Mạnh Hải đặt Tiểu Vũ Mao lên lan can sân thượng, một tay của hắn ta tóm lấy con bé, tay còn lại thì chỉ xuống toà nhà cao mấy chục mét ngay dưới chân mình. Trong đôi mắt của hắn ta là cả một trời tôi độc.
"Gì cơ?" Tô Thanh Thanh ngẩn người, nhảy xuống từ độ cao này có khác gì tự sát đâu? Không được, không thể nghe theo lời hắn ta.
Mạnh Hải nhìn thấy vẻ mặt viết rõ hai chữ "từ chối" của Tô Thanh Thanh, nụ cười bên mép của hắn ta càng thêm đôi phần hung dữ: "Thanh Thanh, em phải nghĩ cho kỹ đấy, nếu hắn ta không nhảy, thì tôi chỉ có thể ném con nhóc này xuống dưới thôi. Chọn một trong hai, em coi rồi quyết định đi."
Khuôn mặt của Tô Thanh Thanh bỗng tái nhợt. Cả Tiểu Vũ Mao và Diệp Thiên đều là một trong những người quan trọng nhất, thân thiết nhất của cô. Dù mất đi ai cô cũng sẽ buồn bực cả đời. Lựa chọn khó khăn như vậy khiến cô không có cách nào đưa ra quyết định. Tô thanh Thanh ngồi bệt xuống đất, đôi con người của cô đờ đẫn như mất đi tiêu cự, giọt lệ nới đuôi mắt khiến người người thương xót.
"Mày đang chán sống." Diệp Thiên thốt ra bốn con chữ đầy lạnh lùng, anh bước từng bước một đi về phía Mạnh Hải, đôi con ngươi của anh buốt giá tựa như trồi lên từ Địa ngục.
"Diệp Thiên, tao khuyên mày tốt nhất là nên tự giác đi, chẳng lẽ mày muốn con bé này chết thay mày à? Chẳng lẽ mày muốn Thanh Thanh phải lựa chọn sao? Là đàn ông thì tự giác nhảy xuống đi." Mạnh Hải nhếch mép cười lạnh lùng. Vừa có thể ép Diệp Thiên vào chỗ chết, vừa có thể có được Tô Thanh Thanh, cớ gì mà không làm cơ chứ? Tiếc là hình như tên Diệp Thiên này không nghe thấy lời hắn ta nói, vẫn sải bước về phía hắn ta, nét mặt vẫn lạnh tanh như thường.
"Diệp Thiên, mày, mày đừng có qua đây, đứng im đó." Mạnh Hải thấy vậy, trong lòng có hơi hoảng hốt, hắn ta không dám lơ là gì khi đối mặt với Diệp Thiên.
Diệp Thiên vẫn mặc kệ lời hắn ta nói, khoảng cách giữa hai người vẫn đang được kéo gần lại.
"Mẹ kiếp, tao bảo mày đứng im đó." Hành vi của Diệp Thiên khiến Mạnh Hải tức giận cùng cực, hắn ta lại giơ cả cơ thể của Tiểu Vũ Mao ra giữa không trung: "Mày mà còn tiến thêm một bước nữa thì tao sẽ ném con bé này xuống."
"Diệp Thiên, đừng mà..." Tiếng kêu gào thảm thiết của Tô Thanh Thanh vang vọng khắp sân thượng, bước chân của Diệp Thiên cuối cùng cũng dừng lại.
Anh nhìn Mạnh Hải như kiểu đang nhìn một kẻ đã chết: "Mày, muốn chết kiểu gì?" Giọng nói lạnh như băng của anh khiến tay Mạnh Hải run rẩy đôi chút. Tô Thanh Thanh thấy thế, cô sợ đến nỗi suýt ngất.
"Diệp Thiên, giờ tao đang ra lệnh cho mày, mày không có tư cách để phản đối." Mạnh Hải như một kẻ dại, hắn ta gào rống điên cuồng: "Tao đếm đến ba, nếu mày còn chưa chịu nhảy xuống thì tao sẽ quyết định thay mày." Hắn ta vừa nói, vừa giơ một ngón tay lên: "Một."
Mạnh Hải lại giơ thêm một ngón nữa, mặc cho ánh mắt chứa chan nỗi đau giày xéo trái tim Tô Thanh Thanh: "Hai."
Mạnh Hải đếm đến hai, thấy Diệp Thiên vẫn chưa có ý định nhảy xuống, hắn ta đánh mất toàn bộ lý trí: "Được, đã thế các người sẽ hối hận cả đời. Ha ha ha."
Mạnh Hải cười ha hả vô cùng đắc chí, nhưng ngay khi hắn ta vừa dứt lời, tay phải của Diệp Thiên bỗng giơ lên rồi xước nhẹ. Trên mặt của hắn bỗng xuất hiện vài giọt máu còn vương hơi ấm, ngay sau đó là cơn đau dữ dội, hai ngón tay của hắn đã bị cắt đứt.
"Áaa." Đau đớn kịch liệt làm Mạnh Hải run rẩy cả người. Hắn ta thét lên, sau đó buông tay trong vô thức, cả cơ thể của Tiểu Vũ Mao rơi thẳng xuống dưới.
Hốc mắt Tô Thanh Thanh đỏ bừng, ngay sau đó, cô thấy Diệp Thiên bật người ra khỏi lan can rồi cùng nhảy xuống: "Khônggggg."