LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Chỉ đến thế mà thôi


trước sau

"Cậu muốn làm gì? Khụ khụ..."

Hồ Tranh biến sắc, giờ muốn chạy cũng đã muộn.

Dù có giãy giụa hết sức cũng không thoát được bàn tay của Lâm Khuê!

Còn mấy người khác của gia đình họ Hồ thì sớm đã bị dọa cho kinh hồn, giờ không dám động đậy.

"Hồ Tranh, có kiếp sau thì nhớ lấy, đời này có những người mà ông không thể đụng vào."

Lâm Khuê nói xong liền nhẹ nhàng vận sức tay mình.

Răng rắc!

Cổ Hồ Tranh liền bị bẻ gãy.

Ông ta chết không nhắm mắt.

Toàn bộ núi Tú Tuyết trở lại yên lặng, không có lấy một tiếng động!

Căn bản không ai nghĩ tới, Hồ Tranh lúc trước còn khí thế hùng hồn lắm mà giờ chỉ còn là cái xác lạnh.

Đường đường là một gia tộc hạng hai, vậy mà cuối cùng lại bị diệt dưới tay một mình Diệp Thiên.

Cuộc sống này đúng là không lường trước được điều gì!

Nếu sớm biết kết quả sẽ thế này, Hồ Tranh có lẽ thà đắc tội với gia đình họ Từ chứ không dám có ý đồ gì với núi Tú Tuyết.

Những người còn lại của gia đình họ Hồ thì sợ mất mật, Hồ Tranh lẫn Hồ Minh đều chết cả rồi, Gia đình họ Hồ sụp đổ.

Thế thì bọn họ biết đi đâu về đâu đây?

Thậm chí, không được Diệp Thiên cho phép họ cũng không dám cựa quậy chỉ sợ bản thân nối gót Hồ Tranh.

Đôi mắt hổ của Lâm Khuê quét qua một lượt, tất cả liền cúi đầu, không ai dám đối mặt.

Lâm Khuê hừ lạnh một tiếng rồi mới trở lại bên cạnh Diệp Thiên.

"Anh..."

Diệp Thiên cũng không thèm quay đầu lại: "Người của gia đình họ Hồ quấy nhiễu mẹ tôi an nghỉ thì tất cả phải quỳ lạy, đến đúng giờ ngọ ngày mai mới được rời đi."

"Kẻ nào không quỳ, kẻ nào có ý định bỏ trốn, giết không tha."

"Vâng!"

Lâm Khuê khom người nhận lệnh rồi quay người lại, không đợi Lâm Khuê lên tiếng, người của Gia đình họ Hồ lần lượt kéo nhau hướng về đỉnh Núi Tú Tuyết quỳ lạy.

Trong chốc lát có nguyên một đám người quỳ lạy.

Đúng là hoành tráng!

Lâm Khuê gật đầu thỏa mãn, cứ như vậy chắc chắn sẽ không có ai dám rời đi nếu chưa đến trưa mai.

"Chú ơi, về nhà thôi!"

Diệp Thiên đỡ Diệp Kính Sơn dậy, quay người đi về phía gia đình họ Diệp.

Lúc này, Diệp Kính Sơn đã nước mắt đầm đìa.

"Tiểu Thiên, quả nhiên con không làm ta thất vọng! Nếu như Lâm phu nhân mà được chứng kiến những chuyện này, không biết bà ấy sẽ vui như thế nào nữa."

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi Tú Tuyết.

"Mẹ con có thể thấy mà!"

Lâm Khuê lái xe đưa bốn người về gia đình họ Diệp.

Lần này không còn như trước nữa, Vương Tú Cầm đối mặt với Diệp Thiên lúc này cũng khách khí rất nhiều.

Diệp Thiên dù có chút không quen với thái đội như vậy nhưng cũng không biết làm gì khác cả.

Thậm chí cả Diệp Na cũng như vậy.

"Anh Tiểu Thiên, anh uống trà đi."

Diệp Na đặt chén trà trước mặt Diệp Thiên rồi khép nép đứng sau lưng Diệp Kính Sơn.

Diệp Thiên ngoài mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng thì không khỏi thở dài.

Trong lòng hai người đã có khoảng cách, dù cho có đổi lại xưng hô thì mối quan hệ cũng không thể trở về như trước nữa.

"Tiểu Thiên, con diệt Gia đình họ Hồ như vậy, gia đình họ Từ chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Gia đình họ Từ không giống như gia đình họ Hồ, con nhất định phải cẩn thận đấy." Diệp Kính Sơn vừa uống trà vừa lo lắng nhắc nhở.

Diệp Thiên bật cười: "Chú yên tâm, con tự biết chừng mực."

Diệp Kính Sơn gật đầu, Diệp Thiên cũng lớn rồi, đương nhiên là không cần mình quản nhiều chuyện nữa.

Nghỉ ngơi một lát, Diệp Thiên liền đứng dậy xin từ biệt.

Diệp Na ra đưa tiễn.

"Tiểu Na, đây là số điện thoại của anh, bất cứ khi nào xảy ra chuyện cứ gọi cho anh."

Diệp Thiên đưa cho Diệp Na một tờ giấy trắng ghi một dãy số trên đó rồi quay người lên xe, chiếc Land Rover cứ thế rồ ga mà đi.

Chỉ còn mỗi Diệp Na đứng ở cửa, tay nắm chặt tấm danh thiếp, cô ngây người hồi lâu.

Trở lại biệt thự, Diệp Thiên nằm trên giường chợp mắt như thường ngày.

Một loạt tiếng gõ cửa vang lên, rồi Lâm Khuê đi vào.

"Thưa anh, Dương Hải Sơn cùng Dương Kiều Kiều đến nhận tội."

Diệp Thiên hơi nheo mắt: "Có mấy người tới?"

"Chỉ có Dương Hải Sơn cùng Dương Kiều Kiều tới thôi!"

"Không cần để ý tới họ, cứ để họ đứng dưới đó đợi đi." Diệp Thiên lại trở mình, tiếp tục chợp mắt.

"Vâng!"

Lâm Khuê xoay người đi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại, gắng hết sức để không phát ra âm thanh.

Cạch.

Bên ngoài biệt thự xa hoa Dương Hải Sơn mặc một bộ đồ tây màu đen, mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng, mặc dù đã có chút tuổi, nhưng tinh thần lại rất tốt.

Dương Kiều Kiều bên cạnh hắn thì lại không còn chút kiêu ngạo lúc trước nữa, cứ như con gà mắc tóc vậy.

Cảnh tượng thảm thương của Hồ Tuyền vẫn còn trong đầu, khiến cô ta sắc mặt trắng bệch, đến ngước lên nhìn cũng không dám.

Tên Diệp Thiên kia là một kẻ điên.

Dương Kiều Kiều cũng không ngốc nên hiển nhiên là không muốn bị như Hồ Tuyền.

Két--

Cửa biệt thự mở ra, thấy Lâm Khuê đi ra, Dương Hải Sơn liền híp mắt lại, nhanh chóng tiếp đón.

"Anh Lâm, anh Diệp hiện tại có rảnh không. Hôm nay tôi đến để xin lỗi."

Lâm Khuê liếc mắt nhin hắn một cái rồi lắc đầu: "Anh ấy đang ngủ trưa rồi, dù là ai cũng không được phép quấy rầy!"

Dương Hải Sơn hơi nhíu mày: "Liệu có thể sắp xếp một chút..."

"Bao gồm cả ông!"

Thanh âm của Lâm Khuê trầm thấp cắt lời, Dương Hải Sơn hai mắt trợn tròn, liền ý thức lui về sau một bước.

Lâm Khuê cũng không thèm để ý đến ông ta, chỉ

đứng tại chỗ quan sát, đảm nhiệm công việc canh gác.

Nếu không phải sợ hai người này tới quấy rối giấc ngủ của Diệp Thiên thì anh cũng không thèm để ý làm gì.

"Chuyện này..."

Dương Hải Sơn trong lòng khó chịu vô cùng, lại chỉ có thể lui về sau hai bước, cùng Dương Kiều Kiều ngồi trên bậc thang trước cửa biệt thự.

Rõ ràng là Diệp Thiên kêu mình đến xin lỗi, thế mà giờ lại không thèm gặp mặt, đây là ý gì?

Cái tên Diệp Thiên này, Dương Hải Sơn trước đây từng nghe qua, nhưng lại không để tâm.

Cho đến hôm nay lúc Dương Kiều Kiều về khóc lóc kể tội, ông ta mới quyết định đến xem Diệp Thiên rốt cục là người thế nào.

Dù sao thì, dám để cho Dương Hải Sơn tới tận cửa nhận lỗi, ngoại trừ Diệp Thiên ra thì toàn bộ đất Dung thành này chưa từng có một ai.

Chỉ là vừa ra khỏi cửa, liền chứng kiến cảnh Diệp Thiên một tát đánh bay Hồ Minh.

Toàn thân đều rã rời.

Ông ta đương nhiên biết rõ Hồ Minh ở Dung thành này cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm.

Thế nhưng ông ta có máu mặt như vậy lại bị Diệp Thiên ra tay giết chết.

Thực lực mạnh mẽ như vậy đủ để hô mưa gọi gió ở đây rồi.

Thế là ông ta liền ngậm bồ hòn làm ngọt, chuẩn bị không ít quà tặng mang tới núi Thiên Khuyết.

Ông ta không hẳn là sợ, chỉ là đối với những nhân vật như Diệp Thiên, nếu có thể giao hảo cũng tốt, tuyệt đối không đối đầu.

Nhưng ông ta mới bước chân ra khỏi cửa gia đình họ Dương liền nhận được tin mới.

Gia đình họ Hồ bị diệt!

Mới chỉ có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cả một Gia đình họ Hồ lớn như vậy bị hủy diệt.

Dương Hải Sơn lại thêm một lần nữa xác nhận được thực lực của Diệp Thiên.

Chuyện hợp tác cùng gia đình họ Từ có lẽ nên suy nghĩ lại.

Chỉ có điều đến giờ ông ta còn chưa gặp nổi Diệp Thiên.

Tuy trong lòng uất ức vô cùng nhưng cũng chỉ có thể đợi.

Nếu như nhất thời làm Diệp Thiên nổi nóng thì có trời mới biết cậu ta sẽ làm ra chuyện gì.

Một giấc ngủ trưa mà lại kéo dài ba tiếng.

Dương Hải Sơn cùng Dương Kiều Kiều ngồi trên băng ghế đá, đến một hớp nước cũng không có.

Mông đều chai cả đi.

Càng ngồi vậy lòng lại càng sinh nhiều uất ức.

"Diệp Thiên khinh người quá đáng rồi."

Ông ta muốn xông vào để hỏi cho rõ, nhưng nhìn thấy Lâm Khuê ba tiếng đồng hồ liền không hề động đậy, thế là đành từ bỏ ý đồ.

Diệp Thiên này lai lịch không bình thường, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không nên dây vào.

Lại một giờ trôi qua, trong biệt thự cũng không hề có bất cứ động tĩnh gì, Dương Hải Sơn cảm giác như mình bị người ta giở trò, trong lòng uất ức càng dâng cao.

"Diệp Thiên này được lắm, có dũng khí đấy! Con gái, chúng ta về, không cần phí thời gian với loại người như thế nữa."

Ông ta đường đường là gia chủ của cả họ Dương, ở Dung thành cũng được xếp vào hàng nhân vật có máu mặt.

Xưa nay chỉ có người ta chờ ông ta chứ làm gì có chuyện như thế này.

Ông ta kéo theo Dương Kiều Kiều lên xe, bỗng nhiên có thanh âm điềm tĩnh vang lên.

"Một chút lòng kiên trì cũng không có, gia chủ nhà họ Dương, Dương Hải Sơn cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Dương Hải Sơn kinh ngạc, bất giác liền quay đầu nhìn lại đã thấy căn chòi cách đò không xa bỗng xuất hiện một bóng người.

Thanh niên đang ngồi lẳng lặng ở chỗ đó uống trà, giống như một bức tranh thủy mặc, mang lại cho người ta cảm giác điềm tĩnh.

"Cha, hắn, hắn chính là Diệp Thiên!

Dương Kiều Kiều vừa nhìn thấy Diệp Thiên thì mặt cắt không còn hột máu, nhanh chóng nấp sau lưng Dương Hải Sơn

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện