LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Đừng di chuyển linh tinh


trước sau

"Sao vậy? Động đất à?" Tần Vũ ôm đầu, cơ thể nhỏ nhắn của cô cô lại, phồng má nói chuyện, trông rất dễ thương.

Triệu Ánh Thu cũng khiếp vía, cô bỗng nghĩ đến điều gì, cả khuôn mặt trắng nhợt: "Anh Diệp Thiên, có phải..."

"Không có gì, vài con ruồi bọ đáng ghét ấy mà." Vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn như thường, anh bình tĩnh an ủi, đường cong tỏ ý thú vị hiện trên khoé miệng của anh.

"Gì vậy? Có chuyện gì sao Ánh Thu?" Tần Vũ nhìn Triệu Ánh Thu, cô chẳng thấy hoảng sợ hay hãi hùng gì cả, trong mắt đong đầy sự chờ mong.

"Nhóc này thật là, mau ngồi xuống đi." Chuyện lần trước còn rõ mồn một ngay trước mặt đây, Triệu Ánh Thu vội ấn Tần Vũ ngồi xuống, cô cũng chẳng biết nên nói gì nữa cả.

"Hì hì, mình chỉ muốn tìm chút lý thú cho đời ấy mà." Nét mặt của Tần Vũ trông rõ là ngây thơ vô tội, đôi tay nhỏ xinh của cô khẽ nắm lại, nhìn háo hức vô cùng.

"Tốt nhất là cậu an phận cho mình, không thì anh Diệp Thiên, cẩn thận." Triệu Ánh Thu đang nói dở, cô bỗng thấy chiếc xe sát bên tăng tốc, lao mạnh về phía xe của họ, cô bị doạ sợ, mặt trắng như tờ giấy.

Diệp Thiên không cần lời nhắc của cô, anh nhìn gương chiếu hậu, thấy chiếc xe kia càng ngày càng tiến lại gần hơn, anh bẻ tay lại, chiếc xe vụt sang một bên. Sau đó, chân phải của anh giẫm lên chân ga, tốc độ chạy của xe bỗng nhanh hơn hẳn.

Triệu Ánh Thu vỗ ngực, trên khuôn mặt tái nhợt của cô còn vương lại đôi nét hoảng sợ. Nãy cô chỉ suy đoán vậy thôi, nhưng giờ cô chắc chắn rằng chuyện lần trước lại đang được tái hiện. Chỉ là cô không biết, mục tiêu lần này của chúng rốt cuộc là cô hay là Diệp Thiên nữa.

"Woah, đua xe hả? Mình thích đua xe nhất đó." Chỉ có mỗi Tần Vũ là cười đùa chẳng bận tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng vì phấn khích, trông rất đáng yêu: "Anh đẹp trai, có thể lái nhanh hơn xíu nữa không ạ? Lâu lắm rồi em chưa được đi đua xe."

"Tiểu Vũ, cậu..." Triệu Ánh Thu cạn lời, nhưng cô sợ Tần Vũ sợ hãi nên không nói sự thực.

"Trời ơi, được ra ngoài chơi một lần đâu có dễ dàng gì, phải thoải mái tí chứ?" Tần Vũ cười hì: "Cậu cứ yên tâm, kĩ thuật lái xe của anh đẹp trai này ổn lắm đó. Vả lại, còn chưa đạt 200km/h nữa mà, cậu sợ gì kia chứ."

Triệu Ánh Thu thấy dáng vẻ vô tâm ấy của Tần Vũ, cô không biết nên khóc hay nên cười, cũng chẳng biết nên nói gì cả.

"Vèo." Diệp Thiên lái chiếc Audi mới toanh chạy với tốc độ của xe thể thao. Nhưng dù vậy, mấy chiếc xe kia kia vẫn chạy bon bon trên đường cao tốc của sân bay, bám sát theo đuôi, không ngừng nghỉ. Điện thoại đặt trong túi vang lên, Diệp Thiên bình tĩnh nghe điện thoại.

"Thưa anh, Triệu Ánh Trung đã cho người đối phó với anh, có cần tôi bắt cậu ta lại không ạ?"

Diệp Thiên nghe giọng điệu tức giận của Lâm Khuê, anh lắc đầu đầy lạnh nhạt: "Khỏi, cứ để ý Lâm Kha và Trịnh Hùng đi."

"Vâng, thưa anh."

Diệp Thiên cúp điện thoại, anh bỗng bẻ tay lái sang bên trái, chiếc xe lại rung lắc liên hồi, nhưng lại có thể tránh khỏi sự va chạm của chiếc xe phía sau một cách đầy chính xác. Xe còn chưa ổn định thì hai chiếc Benz G áp sát cả hai bên trái phải, kẹp xe của Diệp Thiên như kiểu kẹp hamburger. Sau đó, chúng cùng đâm mạnh vào giữa, định để Diệp Thiên không biết trốn vào đâu.

"Anh Diệp Thiên!" Triệu Ánh Thu ngồi ghế sau, khuôn mặt của cô trắng nhợt, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, thậm chí cô còn nhắm chặt mắt lại.

"Đùng." Động cơ của Audi bỗng rít gào, trong tích tắc, tốc độ của chiếc xe tưởng như đã đạt tới giới hạn. Không nghiêng không lệch một xen-ti-mét nào cả, chiếc Audi lao lên, thoát khỏi sự kìm kẹp của hai chiếc xe kia. Gương chiếu hậu dường như đã va chạm với cửa xe của hai chiếc Benz G, nếu chếch thêm chút nữa, hoặc tốc độ chậm hơn một chút thì chắc hẳn sẽ gây ra thảm hoạ chết người, xe nát tanh bành.

"Phù." Triệu Ánh Thu thở phào, cô vẫn còn thấy hãi hùng tột độ. Nếu để cô lái xe thì hậu quả sẽ khó lường.

"Woa, hào hứng ghê đó. Anh còn biết drift xe (kĩ thuật lái trượt bánh sau) nữa hả anh đẹp trai? Em còn chưa thử bao giờ nữa." Cảm giác rung lắc, đẩy người về phía trước dữ dội này khiến Tần Vũ phấn khích không thôi. Cô chỉ hận không thể đổi vị trí với Diệp Thiên, để cô tự mình lái.

"Tiểu

Vũ, đủ rồi đó." Triệu Ánh Thu chẳng biết nên khóc hay cười nữa. Cô bỗng cảm thấy cái tính vô tâm vô tư này cũng tốt ấy chứ.

Diệp Thiên nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt hờ hững như thường. Anh nhìn thấy lối vào đường hầm gần ngay trước đó, bấy giờ mới lên tiếng: "Thắt dây an toàn kĩ vào, tốt nhất là nằm xuống ghế."

Triệu Ánh Thu nghe vậy, cô chẳng dám chần chừ gì thêm, vội thắt chặt dây an toàn, tiện tay thắt hộ Tần Vũ luôn một thể.

"Ngồi ghế sau còn thắt dây an toàn làm gì nữa, hiếm lắm mới có dịp đua xe, làm thế ảnh hưởng tâm trạng lắm đó." Tần Vũ bĩu môi, nhưng cũng ngoan ngoãn, mặc cho Triệu Ánh Thu thắt dây, chẳng cởi ra. Cô bỗng nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô sát rạt lại gần phía sau Diệp Thiên: "Hay là chạy hết đường hầm, anh cho em lái một đoạn nhé anh đẹp trai, anh cứ yên tâm, kĩ thuật lái xe của em cũng tuyệt lắm đó, nếu anh không yên tâm thì cứ ngồi trên ghế phụ trông chừng, anh thấy sao?"

Cô chớp mắt, nói với vẻ đầy chờ trông, Diệp Thiên còn chưa cho ý kiến, Triệu Ánh Thu đã cất lời đầy nghiêm túc: "Tiểu Vũ, giờ là lúc quan trọng, cậu đừng nghịch nữa. Thêm nữa, mình cũng chẳng dám ngồi xe với cái kĩ thuật lái ấy của cậu đâu."

Tần Vũ nghe vậy, cô phồng má: "Nè nè, kĩ thuật lái của mình sao hả? Hồi ở thủ đô, lần nào cũng là mình lái ấy thôi. Mình..."

"Pằng." Tần Vũ còn chưa nói hết câu, tiếng nổ súng khá trầm vang lên ngay bên tai của cả hai người. Sau đó, cửa sổ phần đầu xe bị đập nát, từng mảnh thuỷ tinh rơi rụng khắp mặt đất.

"Aaaa." Hai cô gái hét ầm ĩ, vội nằm sấp xuống ghế, khuôn mặt trắng bệch.

"Ánh Thu, đây, đây là sao vậy?" Giờ Tần vũ mới nhận thấy không ổn đâu đó, cô lắp bắp khác hẳn thường ngày.

Nét mặt của Triệu Ánh Thu cũng sa sầm hơn nãy, cô ôm chặt lấy bạn thân, khẽ an ủi: "Không, không sao đâu, sẽ qua thôi mà, nếu cậu sợ thì cứ nhắm mắt lại."

"Ừm." Tần Vũ ngoan ngoãn vâng lời, hiếm lắm mới thấy cô im lặng vậy.

Tuy Triệu Ánh Thu nói vậy, nhưng cô còn sợ hãi hơn Tần Vũ nhiều. Ngay lúc này, chiếc xe lái vào đường hầm, rõ cả rồi, đối phương định ra tay giết người. Trong thời khắc kinh hoàng đó, cô thấy Diệp Thiên vẫn bình thản ngồi lái xe, chẳng hiểu sao trái tim của Triệu Ánh Thu bỗng bĩnh tĩnh lại.

"Vèo." Dù đã vào đường hầm, nhưng tốc độ của chiếc Audi vẫn không giảm chút nào. Tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ khiến hai cô gái ngồi ghế sau lo lắng không yên.

Tiếng động cơ gào thét một lúc lâu, bốn chiếc xe bỗng xuất hiện, bao vây bốn phía quanh chiếc Audi, áp sát vào hai bên xe từ đầu đến cuối, không tăng tốc cũng chẳng giảm tốc. Tuy đường hầm khá rộng, nhưng với khoảng cách gần như thế, lại còn lái xe với tốc độ nhanh vậy thì cọ nhẹ cái thôi cũng có thể gây ra chuyện xe nát, người về cõi trời ấy chứ nói chi đâm hùng hục.

"Bám chắc lấy tay vịn, đừng di chuyển lung tung." Diệp Thiên lại cất lời, lần này, ngay cả Tần Vũ cũng vội nghe theo.

"Kít." Tiếng còi xe đinh tai nhức óc vang lên, ở đầu kia của đường hầm, một chiếc xe chở hàng đang lao vùn vụt về phía này. Chiếc xe tải xuất hiện, khiến người đối diện cảm thấy vô cùng đè nén, ngạt thở giữa lạch đường hầm chật hẹp này. Tốc độ xe chở hàng cũng không thấp, bỗng đâu, nó lại bật đèn chiếu xa, chói loà đôi mắt của Triệu Ánh Thu và Tần vũ, hai cô nhắm tịt mắt lại.

"Anh Diệp Thiên, cẩn thận." Triệu Ánh Thu sợ hãi, cô hét lên, cô có cảm giác mục đích của chiếc xe chở hàng này chính là các cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện