"Cậu, cậu đúng là đồ vô liêm sỉ." Triệu Ánh Thu tức giận tột độ, cô chỉ hận không thể tát hắn ta mấy cái cho hả dạ.
"Hừ, có vô liêm sỉ cỡ nào cũng không bằng chị." Triệu Ánh Trung nhếch mép cười lạnh lùng, mở mồm châm biếm lại: "Dắt trai về trong lúc không có ai ở nhà, bà chị tốt của tôi nói xem nào, ai mới vô liêm sỉ hơn hả?"
"Cậu!" Mắt Triệu Ánh Thu đỏ hoe, cô vừa giận dữ vừa tủi thân, nhưng lại không biết nên cãi lại thế nào.
Ngay lúc này, Diệp Thiên tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Triệu Ánh Thu: "Cút đi." Diệp Thiên đứng chắp tay, bình thản nói đúng một chữ. Vẻ mặt cũng ngày một lạnh lùng thêm.
"Mẹ nó, mày là cái thá gì? Có tư cách đếch gì mà đòi nói chuyện với tao?" Triệu Ánh Trung cứ nhìn thấy Diệp Thiên là sôi trào lửa giận: "Vả lại đây là nhà tao, mày mới là đứa nên cút đấy." Triệu Ánh Trung bức bối vô cùng, hắn ta lườm Diệp Thiên cháy mặt, nhưng vừa mới nói hết câu thì thấy mờ cả mắt, Diệp Thiên thoăn thoắt trong chớp mắt, rồi đứng ngay trước mặt hắn ta.
"Mày, mày muốn làm gì?" Triệu Ánh Trung hơi sợ, quay lưng định chạy trốn. Nhưng cổ áo của hắn ta bị Diệp Thiên túm chặt, cả người bị nhấc bổng lên, trông nhẹ nhàng như nhấc một cọng lông hồng vậy.
Đây là lần thứ hai mà hắn ta bị Diệp Thiên đánh, Triệu Ánh Trung hoảng hồn, nhưng dù cho hắn ta có vùng vẫy cỡ nào cũng không tránh thoát được.
"Mẹ kiếp, thằng ranh kia, mày là cái con khỉ gì khô gì hả? Mau thả Triệu thiếu gia xuống."
"Đừng có đâm đầu vào chỗ chết vậy, mày mà không làm theo lời bọn tao thì cẩn thận chết như chơi đấy con ạ."
Mấy tên bè bạn ăn chơi mà Triệu Ánh Trung mang về thấy hắn ta bị Diệp Thiên tát thì gào ầm lên với anh.
"Không biết lượng sức mình." Diệp Thiên vẫn bình tĩnh, chẳng mảy may gì, anh nói năm con chữ này bằng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt. Anh dồn đôi chút lực vào cổ tay, cả cơ thể của Triệu Ánh Trung bị ném ra phía sau, đập vào người của mấy tên kia, cả bọn ngã sóng soài trên nền đất, kêu rên ầm ĩ.
"Mẹ nó." Triệu Ánh Trung vùng vẫy một lúc lâu mới đứng lên được. Hắn ta vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại càng sợ hãi Diệp Thiên hơn nữa: "Diệp Thiên, tôi đến đây không phải để tìm anh, tốt nhất là anh đừng có táy máy chuyện bao đồng."
Ánh mắt của Diệp Thiên lạnh như băng: "Nói thêm một chữ nào nữa, giết chết."
Mọi biểu cảm của Triệu Ánh Trung cứng đờ lại, hắn ta tức giận đấy, nhưng lại chẳng thể làm gì Diệp Thiên cả. Mãi lúc lâu sau, hắn ta mới trừng mắt nhìn Triệu Ánh Thu, người vẫn đứng sau lưng Diệp Thiên nãy giờ: "Triệu Ánh Thu, đây là chuyện của nhà chúng ta, chị lại cứ trốn sau lưng người ngoài vậy là có ý gì?"
"Chán sống?" Khuôn mặt của Diệp Thiên lạnh băng, anh đang định nói gì đó thì bị Triệu Ánh Thu cản lại: "Anh Diệp Thiên, để em nói với cậu ta vài lời."
Triệu Ánh Thu cắn chặt khớp hàm, cô tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Triệu Ánh Trung: "Có chuyện gì thì cậu cứ nói đi, nói xong thì mau mau cút đi cho tôi nhờ, tôi không muốn thấy mặt cậu."
"Hừ, cũng cứng quá đấy nhỉ?" Triệu Ánh Trung hừ một tiếng, hắn ta với tay lấy một xấp tài liệu đặt trong chiếc túi đeo trên người rồi vỗ lên mặt Triệu Ánh Thu: "Chị nhìn cho kĩ đi. Nay tôi đến để thông báo với chị một điều, từ giờ trở đi, chị không có tư cách sống trong cái nhà này nữa."
"Gì?" Triệu Ánh Thu cau mày, cô cầm tài liệu lên xem, sau đó sửng sốt ngay tức thì: "Giấy chuyển nhượng nhà đất? Sao ba có thể làm vậy được?" Cô mới chỉ nhìn lướt qua thôi nhưng nét mặt thay đổi thấy rõ. Bởi trên tờ giấy đó viết rõ tên của ba cô, Triệu Hải Trụ, đã chuyển mọi quyền định đoạt, sử dụng ngôi biệt thự này cho Triệu Ánh Trung. Nhưng đang yên đang lành, sao ba lại làm như thế?
"Sao ba không thể làm như thế hả? Dù gì tôi cũng là thằng con trai duy nhất của ba mà." Triệu Ánh Trung hừ một tiếng tỏ vẻ đắc chí: "Nay tôi đến để thông báo cho chị vậy đấy, từ giờ ngôi biệt thự này là của tôi,chỉ có tôi mới có quyền quyết định ai được ở trong cái nhà này." Triệu Ánh Trung càng nói càng khoái chí, cười rõ tươi: "Thế nên là,
"Cậu!" Triệu Ánh Thu nghẹn lời, mặt tối sầm lại: "Triệu Ánh Trung, tôi là chị của cậu, cậu thật sự nhẫn tâm đuổi tôi ra ngoài hay sao?"
Triệu Ánh Trung nghe thấy thế, hừ mũi tỏ vẻ khinh miệt: "Tao chưa bao giờ nhận mày là chị cả. Bây giờ cái biệt thự này do tao quyết định, tao không cho mày ở thì mày phải cút."
Nghe hắn ta nói hết câu, mặt Triệu Ánh Thu trắng bệch như tờ giấy. Cô lấy điện thoại ra định gọi cho ba mình, nhưng không có ai nhấc máy cả. Tiếng "tút tút tút" ấy làm nguội lạnh trái tim của Triệu Ánh Thu.
"Khỏi cần gọi nữa, ba không nghe đâu." Triệu Ánh Trung đắc chí cười khà khà: "Ba già rồi, đến lúc nghỉ ngơi rồi, giờ tao chính là chủ của cái gia đình họ Triệu này."
Triệu Ánh Thu nghe vậy, mặt mày tái nhợt hơn nãy: "Cậu, cậu làm gì ba rồi hả? Cả Tần Vũ nữa, cậu bắt cóc cô ấy rồi phải không?"
Triệu Ánh Trung mất hết mọi kiên nhẫn khi nghe lời tra hỏi của cô: "Nói lảm nhảm gì vậy? Nếu mày không đi thì đừng trách tao không khách sáo." Hắn ta vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu: "Xông lên cả đi, ném con đĩ này ra ngoài cho tao, rồi bọn mày thích làm sao thì làm."
Mấy tên vô lại kia nghe vậy, máu nóng trào lên não: "OK, muỗi ấy mà." "Chờ mãi câu này của cậu."
Chúng bị vẻ đẹp của Triệu Ánh Thu mê muội đầu óc, quên mất Diệp Thiên vẫn còn đứng cạnh. Chúng vừa nói vừa xoa tay, định bao vây quanh Triệu Ánh Thu.
"Chán sống." Diệp Thiên nói đầy lạnh lùng, anh tiến lên một bước, nhấc chân đá vào ngay giữa bụng của tên vô lại kia.
"Rầm." Tên kia bay ngược ra phía sau, đập mạnh vào tường, phun ra cả một đống máu, nằm liệt ngay dưới đất. Cảnh tượng đột ngột này làm ai cũng giật mình thảng thốt. Chúng còn chưa tỉnh hồn thì đã thấy mặt đau rát không thôi.
"Bốp." "Bốp." "Bốp." Tiếng tát giòn giã vang lên bên tai.
Triệu Ánh Thu chỉ thấy một bóng mờ tung bay, trong giây lát, vài ba tên vô lại kia bay thẳng ra ngoài ngay trước mắt cô. Sau đó là những tiếng kêu la thảm thiết nối tiếp nhau, Triệu Ánh Trung chỉ nhìn thôi cũng thấy tê hết cả da đầu.
"Giờ đến lượt cậu." Diệp Thiên khẽ giọng nói, ánh mắt lạnh lẽo của anh tạm dừng ngay trên người của hắn ta.
"Mày, khụ khụ." Triệu Ánh Trung sợ khiếp vía, hắn ta quay người định bỏ trốn nhưng lại bị Diệp Thiêm túm cổ lần nữa, hắn ta chỉ có thể ho lụ khụ. Diệp Thiên nhấc bổng cả cơ thể của hắn ta lên, chỉ cần bóp mạnh thêm đôi chút là Triệu Ánh Trung sẽ trở thành xác chết.
"Anh Diệp Thiên, bỏ đi anh, dù sao nó cũng là em trai của em." Tiếng kêu đầy đau khổ của Triệu Ánh Thu vang lên phía sau lưng.
Diệp Thiên khựng lại, quay người lại thì thấy Triệu Ánh Thu khóc như mưa: "Anh Diệp Thiên, tha cho nó đi anh. Từ giờ trở đi, em với mẹ con họ chẳng còn tí dây mơ rễ má nào nữa." Rõ một điều rằng tất cả lời nói, việc làm của Triệu Ánh Trung đã tạo dựng một sự đả kích vô cùng lớn đối với Triệu Ánh Thu. Cô xin tha cho hắn ta là bởi cô muốn mượn cơ hội này để cắt đứt mọi quan hệ với mẹ con nhà họ.
"Cút đi." Diệp Thiên vung tay, ném Triệu Ánh Trung ra khỏi phòng khách.
Triệu Ánh Trung ngã chổng vó lên trời, đau đến nỗi cắn môi cắn lợi. Hắn ta nhìn Diệp Thiên và Triệu Ánh Thu bằng đôi con ngươi tôi độc của mình, bấy giờ mới dẫn người chạy đi.