LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Xảy ra chuyện rồi


trước sau

"Diệp Thiên, anh không cãi được nữa chứ gì? Hừ, đúng là kẻ vô liêm sỉ, lúc trước tôi nhìn nhầm con người của anh rồi." Tần Vũ thấy Diệp Thiên im lặng, chẳng nói một câu, cô tức ứa gan ứa mật. Tên đàn ông xấu xa này không định giải thích chút gì sao?

"Thôi bỏ đi Tiểu Vũ, bọn mình cũng chẳng có quyền chỉ trỏ gì với anh ấy cả, nếu anh Diệp Thiên thích thì cứ để anh ấy làm theo ý mình đi." Triệu Ánh Thu vừa nói vừa cúi gằm mặt xuống, giọt nước mặn chát đọng trên khoé mắt của cô sắp tuôn trào, cô quay lưng chạy ra phía ngoài.

"Ánh Thu." Tần Vũ nhìn cảnh tượng này, trái tim của cô lại cành thêm chua xót. Quả vậy, cô bạn thân của cô đã phải lòng anh rồi. Nhưng chẳng lẽ chỉ có một mình Ánh Thu phải lòng thôi sao?

"Tên khốn này, sao anh còn không mau mau đuổi theo cô ấy?" Tần Vũ tức muốn bể phổi khi thấy Diệp Thiên đứng trơ ra đó, chẳng di chuyển mảy may, cô trừng mắt nhìn anh, sau đó cũng ra ngoài, tiếng sập cửa vang dội cả không gian.

Kể từ khi họ bước vào đến khi ra ngoài, Diệp Thiên chẳng nói một lời suốt cả quá trình, trông anh như một pho tượng vô hồn.

Tô Hồ đờ đẫn như mất thần hồn khi chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt của cô lúc nhìn về phía Diệp Thiên thêm đôi phần tìm tòi, khó hiểu. Người đàn ông đang đứng trước mặt cô ta rốt cuộc là một kẻ như thế nào? Tô Hồ phát hiện càng ngày cô càng không nhìn thấu Diệp Thiên.

"Anh không giải thích gì sao?" Tô Hồ ngập ngừng lên tiếng, cô ta biết mình đã đạt được mục đích, nhưng chẳng hiểu sao cô lại chẳng thấy vui vẻ mấy.

"Tôi không thẹn với lòng thì sao phải giải thích?" Diệp Thiên lẳng lặng nói, nụ cười nhạt nơi khoé miệng của anh thâm sâu khó lường: "Vả lại, có thể giải quyết dứt khoát mọi rối rắm như thế cũng không phải chuyện gì xấu cả."

Tô Hồ sửng sốt, cô bĩu môi: "Hừ, tôi không ngờ anh lại lợi dụng tôi vậy đấy? Anh đúng là một tên xấu xa." Tô Hồ mắng mỏ với vẻ giận dữ, trong đôi mắt của cô ta chẳng có lấy một tia hi vọng mong manh nào nữa, cô ta đứng dậy sửa sang bộ quần áo trên người sau đó bước ra phía ngoài. Nhưng vừa bước đến cạnh cửa, cô ta bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Diệp Thiên, nụ cười hiện trên khoé môi của cô ta, nhưng đôi mắt xinh đẹp ấy lại lạnh tanh, còn Diệp Thiên vẫn bình chân như vại: "Mà này, anh không định giết tôi thật sao? Thế tôi có thể cho rằng ấy là bởi anh thích tôi không? Ha ha." Tô Hồ cười rạng rỡ, chẳng mấy chốc, bóng dáng của cô dần khuất sau cánh cửa khách sạn.

Diệp Thiên vẫn đứng nguyên chỗ cũ, anh chắp tay phía sau lưng, nãy giờ, sự khinh miệt vẫn hiện rõ trong ánh mắt của anh.

Chuông điện thoại vang lên, Diệp Thiên thấy hai chữ Lang Thiên hiện thị trên màn hình, anh nhếch môi, sau đó ấn phím nghe.

"Thưa anh, Lâm Viễn Hà đã rời khỏi khu Đông Nam trước ngày dự tính, khoảng mười ngày nữa, ông ta sẽ đến Vũ Thành." Giọng nói cung kính của Lang Thiên vang lên ở đầu dây bên kia.

"Ừ." Diệp Thiên không tỏ ý bất ngờ gì cả: "Phía Thủ đô sao rồi?"

"Tất cả vẫn đang tiến triển thuận lợi, chúng ta đã thăm dò được khá nhiều thông tin. Nhưng bởi tôi không muốn để lộ thân phận của mình, nên không điều tra được những nội dung quan trọng, anh cứ trách phạt."

Diệp Thiên nghe vậy cũng chẳng có cảm xúc gì nhiều: "Khỏi. Cậu đã làm rất tốt, nếu để lộ thân phận thì sẽ bó buộc hơn. Dù sao ta cũng phải chừa mặt mũi cho những vị kia."

"Cảm ơn anh đã lượng thứ." Giọng nói của Lang Thiên ủ đầy sự cung kính và nể sợ. Mấy vị kia mà Diệp Thiên nhắc tới đều là những nhân vật tai to mặt lớn đang nắm quyền điều hành Thủ đô. Suy cho cùng, cả cái Long Quốc này, người có thể để cậu nhà chừa đôi chút mặt mũi cũng chẳng mấy ai.

"Cứ tiếp tục điều tra đi, đừng để lộ thân phận, đợi người của nhà họ Sở đến đây rồi, họ chắc chắn có cách để biết được chân tướng trong chuyện hai mươi bảy năm trước."

"Vâng thưa anh."

Diệp Thiên cúp điện thoại, anh chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn xe cộ tấp nập ngoài khung cửa sổ, bỗng lại bật cười. Nhưng nụ cười ấy lại tràn ngập băng giá cùng với sát khí ngút trời: "Chuyện hai mươi bảy năm về trước cũng đến lúc trồi lên mặt nước rồi. Thủ đô cũng nên được dọn dẹp sạch sẽ rồi."

Rõ một điều rằng, vì câu nói này của Diệp Thiên mà không lâu sau đó, Thủ đô sẽ phải hứng chịu một trận gió tanh mưa máu. Mấy ngày tiếp theo, Diệp Thiên cuối cùng cũng im ắng lại.

Kể từ sau chuyện hôm đó, Tần Vũ và Triệu Ánh Thu không liên

lạc với Diệp Thiên một lần nào nữa cả. Dù có ngẫu nhiên chạm mặt, họ cũng vờ như không thấy. Diệp Thiên vẫn chẳng giải thích gì cả. Có vài chuyện, cứ để nó thuận theo tự nhiên thì tốt hơn là giải thích, Diệp Thiên không muốn phụ lòng hai cô. Chi bằng bóp chết sợi tình mới nảy mầm ấy từ trong trứng nước.

Lâm Khuê dẫn người của nhà họ Sở ngồi máy báy thẳng hướng Thủ đô, cả cái đất Vũ Thành này im lìm đi hẳn. Không thấy Tô Hồ đâu nữa, cũng chẳng biết cô ta còn ở Vũ Thành không nữa. Trịnh Hùng và Lâm Kha không có bất kì một động tĩnh gì, chắc giờ đang ấp ủ một âm mưu nào đó. Diệp Thiên chẳng buồn quan tâm, cứ để mặc mọi thứ theo tự nhiên. Chung quy, lúc nào người ta cũng cảm nhận được một nỗi bình yên giả dối trước khi cơn bão ập đến.

"Tiểu Vũ, sao bây giờ? Hình như ba mình đang bị kẻ khác khống chế, mình còn không được bước vào công ty của gia đình mình nữa, liệu có phải ba mình xảy ra chuyện gì rồi không?" Mười ngày vội vã trôi qua, Diệp Thiên vừa mới bước ra khỏi cánh cửa khách sạn thì nhìn thấy Triệu Ánh Thu cầm điện thoại, thút thít khóc than ở ngay đằng kia.

"Ánh Thu, cậu cứ yên tâm đi, bác nhà sẽ không sao đâu, chắc là do em cậu với mẹ kế của cậu giở trò đấy." Tần Vũ bất bình vô cùng, cô mở lời an ủi.

Khuôn mặt của Triệu Ánh Thu cứng lại, sao cô lại không biết là do họ giở trò? Nhưng có chuyện gì mà đôi mẹ con rắn rết Chu Mai và Triệu Ánh Trung kia không dám làm cơ chứ? Vả lại, cô mới được tin công ty xảy ra chuyện được có mấy phút, mà đã không gọi được cho ba của cô. Ngay cả những vị cổ đông khá thân với ba cô lúc thường ngày, giờ cũng tắt máy cả, Chuyện bất thường thế này kia mà, sao Triệu Ánh Thu lại không lo cho được.

"Hay là mình đi với cậu xem sao nhé, dù gì lưới pháp luật lồng lộng thế kia, mình không tin họ dám làm điều gì quá đáng cả." Tần Vũ nhìn dáng vẻ của Triệu Ánh Thu, cô vừa thương vừa giận. Bà mẹ kế và thằng em cùng cha khác mẹ của cô chẳng phải hạng tốt lành lắm cho cam. Tần Vũ dắt tay Triệu Ánh Thu, cô đang định đi ra phía ngoài, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Thiên.

"Có chuyện gì? Cần tôi giúp không?" Tần Vũ nghe thấy tiếng Diệp Thiên, cô vui mừng khôn xiết, nhưng ngay sau đó, mặt mày lại lạnh tanh, cô dẩu môi: "Hừ, đồ tồi, tôi không cần." Tần Vũ quay mặt sang chỗ khác, như kiểu không chào đón Diệp Thiên vậy. Nhưng ít nhất, đây chính là câu đầu tiên mà cô nói với Diệp Thiên suốt mười ngày qua.

Diệp Thiên không để ý đến cô, anh ngẩng đầu nhìn Triệu Ánh Thu. Ta dễ dàng nhận thấy nhà họ Triệu đã xảy ra chuyện.

Triệu Ánh Thu cúi đầu tránh ánh mắt của Diệp Thiên, cô khẽ lắc đầu: "Cảm ơn anh Diệp Thiên, nhưng em có thể xử lý." Vừa dứt lời, cô cứ bước ra phía ngoài kia mà chẳng ngẩng đầu.

"Hừ, mau tránh ra đi, anh đứng chắn đường của tôi." Tần Vũ lườm Diệp Thiên với vẻ u oán, sau đó chuyển hướng, chạy theo Triệu Ánh Thu.

Diệp Thiên nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của hai cô gái, anh khẽ lắc đầu, nhưng vẫn nâng chân đuổi theo.

Tập đoàn Triệu thị toạ lạc ngay giữa trung tâm thành phố Vũ Thành. Là một tập đoàn lớn lập nghiệp từ ngành bất động sản, Triệu thị được đanh giá là nhà giàu mới phất. Nhưng hôm nay, cánh cửa sang trọng của tập đoàn Triệu thị lại bị đóng chặt. Đúng là hiếm thấy. Phía bên trong tập đoàn Triệu thị, những nhân viên thấp cổ bé họng đang ngồi tụ lại với nhau, ai cũng cúi gằm mặt xuống, hình như họ gặp phải cảnh ngộ gì đó, ai cũng run lẩy bẩy. Văn phòng sạch sẽ tươm tất hàng ngày nay lại bừa bộn vô cùng, trông như kiểu vừa có một trận chiến xảy ra ngay tại nơi này.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện