LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Nói di ngôn đi


trước sau

“Ông…” Kim Viên Viên lo sợ, vừa định nói gì thì đã bị người đàn ông kia bịt miệng lại.

“Cô Kim, cô yên tâm, chúng tôi chỉ muốn mời cô tới một nơi thôi.” Người đàn ông nhìn Kim Viên Viên, ánh mắt ra vẻ diễu cợt.

Vụ mua bán này giá không hề thấp, không ngờ đơn giản như thế đã hoàn thành rồi.

“Đương nhiên, nếu cô còn muốn vùng vẫy thì tôi không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Nghe hắn ta nói xong, Kim Viên Viên mặt mày vô cùng khó coi. Trong lòng cô lúc này vừa sợ hãi vừa hối hận.

Đến bây giờ cô mới hiểu được ý của Diệp Thiên ban nãy.

“Ông, ông là ai?”

Kim Viên Viên nói rất nhỏ nhưng trong giọng nói như muốn khóc oà. Cô dù gì cũng mới chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi đầu, trước nay chưa bao giờ gặp cảnh thế này.

“Chuyện này cô không cần biết, cô yên tâm. Chỉ cần cô ngoan ngoãn đi theo chúng tôi thì tôi đảm báo sẽ không làm hại cô.”

Người đàn ông cười ha ha, rồi mới liếc thấy Diệp Thiên đang ngồi cạnh Kim Viên Viên.

“Tiểu tử, đổi chỗ.” Gã đàn ông ngạo nghễ nói năng không hề có ý cho người ta thương lượng.

Diệp Thiên vẫn nhắm mắt làm ngơ, coi như không hề có gì xảy ra.

“Ê, tôi bảo cậu đổi chỗ, không nghe thấy gì à?”

Gã đàn ông cau màu, giọng nói càng không khách khí.

“Cút!” Diệp Thiên mở mắt nói duy nhất một từ.

“Hừ! Mày nói gì?” Vừa nghe vậy, mặt hắn trở nên dữ tợn.

“Tiểu tử, có gan thì mày nói lại lần nữa tao xem.” Vừa nói hắn ta vừa rút ra con dao găm, lưỡi dao sắc bén chĩa vào Diệp Thiên.

“Tiểu tử, tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng, mau cút, nếu không đừng trách tao không khách khí.”

Nghe những lời uy hiếp đó, Diệp Thiên vẫn không hề di chuyển, mặt anh không hề biến chuyển.

“Cút!” Lại là một từ lạnh lùng khôn tả khiến gã đàn ông kia trở nên điên cuồng.

“Mẹ kiếp, tiểu tử, tao thấy mày đang muốn chết đấy.” Hắn ta tức tối cười lạnh lùng, con dao găm trong tay chĩa thẳng vào ngực Diệp Thiên và đâm về phía anh.

“A!” Kim Viên Viên thấy cảnh này liền trợn tròn mắt, cô chớt hét lên, thậm chí quay đầu lại không dám nhìn cảnh máu chảy chuẩn bị xảy ra.

Thế nhưng tiếng kêu la thảm thiết trong đầu cô ta tưởng tượng lại không hề xảy ra. Kim Viên Viên nghi hoặc mở mắt ra, chỉ thấy Diệp Thiên vẫn yên vị, cánh tay phải anh giơ ra tóm chặt lấy cổ tay gã đàn ông kia.

“Bảo mày cút thì cút cho tao.” Diệp Thiên lạnh lùng nói từng từ một, tay anh khẽ dùng lực.

“Khậc!”

Tiếng xương gãy vang lên khiến gã đàn ông kia kêu la thảm thiết, hắn ôm chặt lấy cánh tay phải, người khom lại y như con tôm.

Diệp Thiên chỉ khẽ dùng lực, cổ tay hắn đã gãy rời. Sự đau đớn tột độ khiến trán hắn vã mồ hôi.

“Chuyện gì vậy?”

“Trên máy bay có người gây chuyện. Tiếp viên hàng không đâu? Không ra xem xem thế nào?”

“Đúng vậy, nếu xảy ra chuyện cũng liên luỵ đến chúng tôi.” Gã đàn ông kêu la thảm thiết kéo theo sự chú ý của tất cả hành khách.

Những hành khách không hiểu chuyện xì xào vẻ khó chịu rồi nhìn Diệp Thiên với ánh mắt giận dữ.

Thấy vậy, Diệp Thiên tự lựa chọn cho mình “không quan tâm”, anh nhìn gã đàn ông kia rồi ngồi về vị trí như chưa có gì xảy ra.

“Chuyện này…” Kim Viên Viên thẫn thờ, còn cho rằng mình nhìn nhầm.

Tên Diệp Thiên này cũng lợi hại thật đấy chứ.

“A, cái tay của tôi, thằng súc sinh đáng chết.” Gã đàn ông đau đớn nghiến chặt răng, nhìn Diệp Thiên hắn lại càng khó chịu hơn.

Hắn kìm nén nỗi đau đứng dậy, ánh mắt đỏ lừ: “Mẹ kiếp, tiểu tử, hôm nay không cho mày chết thì tao không phải tên Lưu Nhị Hổ.”

Lưu Nhị Hổ rít lên qua kẽ răng rồi phất tay: “Anh em, ra hết đi, giết thằng tạp chủng này cho tôi.”

Lưu Nhị Hổ như một kẻ điên, hắn thấy con mồi mình ngắm mãi sắp chuồn đi nên không quan tâm thêm gì khác nữa. Hắn vừa dứt lời, bốn năm gã đàn ông trung tuổi phía sau đứng dậy. Cả bốn người dáng người cao to, ánh mắt dữ tớn khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Tiểu tử, lần này bố mày phải giết chết mày.”

Lưu Nhị Hổ đắc ý cười, dường như hắn quên cả nỗi đau vừa ập đến với mình. Trong lòng hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là giết tên tiểu tử trước mặt.

Diệp Thiên vẫn không hề có bất cứ thêm hành động nào, bộ dạng bình tĩnh của anh cáng khiến Lưu Nhị Hổ như sắp phát điên.

“Các anh làm gì thế, như vậy rất nguy hiểm!” Nghe thấy động

tĩnh, lúc này tiếp viên hàng không mới từ từ đi đến.

Những người khác đều hướng ánh mắt đầy nghi hoặc về phía Diệp Thiên và Lưu Nhị Hổ.

Mãi đến bây giờ bọn họ vẫn không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

“Mẹ kiếp, ngậm miệng lại cho tao, nếu không tao giết mày trước đấy.” Bị người khác làm phiền, Lưu Nhị Hổ càng tức giận, hắn dường như nói trong tình trạng hét lên.

Cô tiếp viên hàng không sợ hãi, cô lên tiếng nhưng giọng nói đã nhỏ đi rất nhiều: “Thưa quý khách, xin quý khách không tuỳ tiện đi lại trên máy bay, để tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn….”

Nhưng cô còn chưa nói xong thì Lưu Nhị Hổ đã lên tiếng ngắt lời.

“Đi lại à? Ông đây không chỉ đi lại đâu, còn muốn giết người nữa đấy.” Vừa nói hắn vừa nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt đầy căm thù.

“Anh em, túm lấy thằng nhãi này cho tao, tao muốn xem xem nó rốt cục có bản lĩnh gì mà đòi quản chuyện bao đồng.”

Lưu Nhị Hổ vừa dứt lời, bốn tên đằng sau hắn lần lượt rút súng ra. Họng súng đen xì khiến người ta sởn gai ốc.

“Anh, các anh định làm gì?” Cô tiếp viên hàng không thấy cảnh này, mặt mày tái nhợt đi, còn những hành khách khác thì trở nên lo lắng.

“Đây… Không phải gặp không tặc chứ? Đúng là đen đủi quá đi!”

“Xong rồi, xong rồi, lần này chết chắc rồi.”

…….

Trong chốc lát, cả khoang máy bay đều nháo nhào cả lên.

“Im miệng hết cho tao.” Cuối cùng Lưu Nhị Hổ cũng hét to lên khiến cả khoang máy bay im bặt lại.

“Hừ, tao muốn làm gì mà còn cần tao nói à? Tóm lại chúng mày nên ngoan ngoãn im miệng cho tao, đừng ép tao phải ra tay.”

Hắn vừa dứt lời, ai nấy đều lần lượt cúi đầu, chỉ sợ rước hoạ vào thân. Đến cả tiếp viên hàng không cũng ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Thấy cảnh này, Lưu Nhị Hổ rất hài lòng, hắn đắc ý bật cười ha hả, ánh mắt lại chĩa về Diệp Thiên.

“Tiểu tử, nói, mày muốn chết thế nào? Tao có thể chơi với mày tới bến, đằng nào thì tao chả có gì ngoài thời gian.”

“Ông, ông rốt cục muốn gì?”

Kim Viên Viên sợ hãi, lúc này mới hoàn hồn lại, cô đứng dậy đứng che chắn trước Diệp Thiên.

“Tôi đi cùng các ông là được chứ gì, chuyện này không liên quan đến anh ấy, các ông tha cho anh ấy đi.”

Thế nhưng dù nghe vậy, Lưu Nhị Hổ cũng không hề có ý định bỏ qua: “Giờ mới nghĩ ra à? Muộn rồi.”

Lưu Nhị Hổ nhìn Kim Viên Viên với ánh mắt đều giễu cợt: “Hôm nay không chỉ mình cô phải đi với chúng tôi, mà tên tiểu tử này cũng phải chết.”

“Tay của ông đây không thể bị gãy oan ức như thế được.”

Nghe vậy Kim Viên Viên trắng bệch mặt mày, nói cho cùng thì Diệp Thiên cũng là do cô làm liên luỵ. Những người này quá hung hãn.

“Tiểu tử, nhân lúc tâm trạng tao còn tốt, mau nghĩ xem mày muốn chết thế nào, nếu không tao không ngại giúp mày chọn đâu.”

Thấy Lưu Nhị Hổ lên giọng ép người, Diệp Thiên cuối cùng cũng đứng lên, mặt không chút biểu cảm nhìn hắn ta.

“Ông còn một phút, nói lời di ngôn đi.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện