“Ồ, câu này của anh rõ ràng là cho ông mập Cao Quân xong rồi còn. Thật là lợi hại.”
Trong một quán lẩu, Tần Vũ gặm chân gà, và không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nói câu này nữa rồi.
Đương nhiên Diệp Thiên trước mắt xử lý tên thiếu gia ác độc Diệp Hạo đó rồi sau đó mới đến lượt Cao Quân chuyên ức hiếp người khác.
Điều này khiến Triệu Ánh Thu và Tần Vũ đều rất vui mừng.
“Anh đến thủ đô làm gì vậy? Không phải là đến tìm Thanh Thanh chứ?” Tần Vũ bĩu môi tự nhiên hỏi.
Cô vừa dứt lời, đến Triệu Ánh Thu cũng bất giác ngẩng đầu.
“Có thể coi là như vậy.” Diệp Thiên gật đầu bình thản, nhưng lại không mấy hứng thú với đồ ăn trên bàn.
“Các em ăn đi, anh mời, anh còn có chút việc.” Nói xong Diệp Thiên đứng dậy sải bước ra ngoài.
“Anh…” Tần Vũ đơ người, đang định đuổi theo thì bị Triệu Ánh Thu ngăn lại.
“Được rồi, anh Diệp Thiên nhất định là có chuyện quan trọng cần làm, cậu đừng gây rắc rối nữa.”
Tần Vũ bĩu môi, dường như không mấy vui vẻ.
“Anh Diệp Thiên này toàn làm chuyện huyền bí. Ánh Thu, chúng ta cố gắng ăn đi, tốt nhất ăn cho anh ta phá sản thì thôi.”
Triệu Ánh Thu cười đau khổ, nhìn người bạn thân ăn uống thoải mái, không biết nên nói thế nào mới phải.
Diệp Thiên chắp hai tay ra sau đi lại trên con đường của thủ đô, một lát sau liền tới trước một ngôi nhà với phong cách cổ xưa.
Anh tiến lên hai bước gõ cửa, chẳng mấy chốc cánh cửa gỗ có người đẩy ra.
“Cậu là ai? Đến đây tìm ai? Không có việc thì mau đi đi.”
Người giúp việc mở cửa thấy Diệp Thiên ăn mặc bình thường, ánh mắt không mấy thiện cảm, nói chuyện không hề khách khí.
Diệp Thiên hơi ngây người rồi lại nhấc bước chân, một sức mạnh cực kỳ lớn bỗng chốc bủa vây tứ phía.
“Chỉ là một con chó mà ngông cuồng vậy, nhà họ Diệp này cũng thật bá đạo.”
Diệp Thiên vừa dứt câu thì gã giúp việc đã bay thẳng ra ngoài, ngã đau đớn trên nền đất hồi lâu vẫn không thể nào gượng dậy nổi.
“Mày, mày, mày là ai? Mày rốt cục muốn gì?”
Gã giúp việc ngã xuống đất đau đớn nghiến răng, thấy biểu cảm của Diệp Thiên, hắn càng trở nên tức tối.
“Ở đây là nhà họ Diệp, mày không đắc tội được đâu, nhân lúc này mau cút khỏi đây nếu không mày sẽ phải hối hận.”
Nghe vậy Diệp Thiên vẫn không hề nao núng, anh chắp hai tay ra sau nhẹ nhàng bình thản.
“Tôi tìm Diệp Thành Hoa, bảo ông ta ra đây.”
“Diệp Thành Hoa? Ai là Diệp Thành Hoa ? Ở đây không có người cậu cần tìm, mau….”
Gã giúp việc lên giọng nhưng hắn còn chưa nói hết câu đã im bặt.
“Tiểu tử, tên lão gia nhà chúng tôi không phải là cái tên cậu có thể gọi được. Cũng không nhìn xem mình là cái ngữ gì, tôi…”
Gã giúp việc lại lần nữa nói năng không hề nể nang, nhưng lần này hắn không còn vận may như khi nãy nữa.
Diệp Thiên đã thấy khó chịu, anh phất tay phải, cổ hắn xoay hai vòng, không còn phát ra lời nào nữa. Hắn đã chết thật thảm thiết. Mắt hắn trợn trừng mở to, trong đôi con người vẫn còn sợ hãi và hối hận.
Bịch!
Tên này ngã vật ra đất, đội trưởng đội bảo vệ nhanh chóng chạy tới, khi chứng kiến cảnh này mặt mày hắn trắng bệch cả ra.
“Cậu, cậu rốt cục là ai?”
Hắn nhìn Diệp Thiên chằm chằm, giọng nói khó chịu đầy tức tối.
“Bảo Diệp Thành Hoa ra đây gặp tôi, tôi không thích nói lần thứ hai.” Diệp Thiên lạnh lùng nhìn tên đội trưởng bảo vệ này khiến hắn run rẩy, lạnh toát cả người.
“Vâng, vâng, giờ tôi đi tìm gia chủ.”
Tên đội trưởng đội bảo vệ dường như bị doạ đến mức ngây ra, không dám phản bác lại, chân hắn mềm nhũn, hắn vừa đi vừa té tiến vào sảnh lớn.
Lúc này, phía bên trong sảnh lớn là một người già, một người trẻ đang ngồi.
Người già mặc một bộ đồ thời Đường, dáng vẻ ung dung nhàn nhã, người này không phải ai khác mà chính là Diệp Thành Hoa, chủ nhà họ Diệp.
Còn người đối diện với ông ta mặt mày khó chịu chính là Diệp Hạo, hắn đang kể khổ.
“Ba, tên tiểu tử đó không những đánh con trước đám đông mà còn không coi ba ra gì, ba nhất định phải xử lý hắn để con hả dạ.”
Ai ngờ, Diệp Thành Hoa nghe vậy mặt mày vẫn lạnh tanh lên tiếng: “Câm miệng, mày lớn đến vậy rồi mà suốt ngày chỉ biết gây hoạ , còn mặt mũi mà nói à?”
Diệp Thành Hoa tức tối ra mặt.
“Bây giờ đang lúc nhiều việc phiền não, nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng có gây thêm chuyện mà mày không nghe. Người ta đã dám nói thì sẽ không sợ nhà chúng ta, sao mà mày không có óc vậy hả con?”
Thấy ba mình quát tháo vậy, Diệp Hạo càng
“Ba, nhưng hắn đánh con thành ra thế này, không thế để thế được chứ? Vả lại tên đó chỉ có tí sức thôi, có gì mà không đụng vào được?”
“Cùng lắm chúng ta liên hệ với dòng chính, lẽ nào người nhà chúng ta mà không xử lý được một tên vô danh tiểu tốt?”
“Người nhà” mà Diệp Hạo nói đến chính là nhà họ Diệp xếp nhất nhì ở thủ đô.
Bọn họ chỉ là một nhánh của dòng họ Diệp mà thôi. Cũng vì có chút quan hệ họ hàng nên mới có ngày hôm nay.
Có thể nói “người nhà” chính là nước cờ cuối cùng của cha con nhà Diệp Hạo.
“Mẹ kiếp, mày cho rằng dễ liên hệ với người dòng chính lắm à?”
Nghe thế nhưng Diệp Thành Hoa càng tức tối hơn, ông ta trợn mắt nhìn thằng con trai.
“Đừng trách tao không nhắc nhở mày, nếu như làm hỏng chuyện của bên dòng chính thì đừng có nói là mày, mà đến cả tao và cả nhà mình cũng chết theo đấy.”
Diệp Thành Hoa lên giọng khó chịu ra mặt, nói rồi ông ta lắc đầu bất lực.
“Bỏ đi, nói với mày những thứ này mày cũng không hiểu. Tóm lại, việc này để đấy đã, điều tra kỹ tên họ Diệp đó rồi tính tiếp.”
Thấy thái độ cha mình kiên quyết như vậy, Diệp Hạo cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu. Trong lòng hắn vẫn không phục.
Nếu như không cho Diệp Thiên nếm mùi được dạy dỗ thì hắn sao có thể hả cơn giận này được?
Cơn lửa giận trong lòng còn chưa được nguôi, hắn lại thấy tên bảo vệ gấp gáp chạy lại.
“Ông chủ, cậu chủ, xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Cuống lên cái gì?” Diệp Hạo hắng giọng: “Có chuyện gì mà đến mức phải hết hồn vía thế? Đúng là kỳ lạ.”
Đội trưởng bảo vệ cúi đầu xuống rồi mới dám nói.
“Ông chủ, bên ngoài có một gã thanh niên đến, hắn nói phải gặp ông, vừa rồi còn ra tay giết anh em của chúng ta.”
“Cậu nói gì?”
Tên đội trưởng đội bảo vệ vừa dứt lời, cha con Diệp Thành Hoa đột nhiên cau mày.
“Dám đến nhà họ Diệp gây chuyện, còn dám ra tay với người nhà họ Diệp? Đúng là thích bắt nạt người quá đáng, mau đi gọi người rồi tính tiếp.”
Lửa giận trong người Diệp Hạo còn chưa nguôi, bây giờ lại có chỗ để trút rồi.
Hắn đang định đi xuống thì bị Diệp Thành Hoa ngăn lại.
“Đợi đã, không được manh động, hỏi rõ ngọn ngành rồi tính tiếp.” Diệp Thành Hoa không muốn một tên mất não như Diệp Hạo ra mặt, đối phương nói rõ là gặp ông ta còn ra tay với người của ông ta, rõ ràng là đến để trêu tức, và còn một điểm nữa là người đến đây không hề sợ ông ta.
Nếu như cứ thế ra gặp thì có thể sẽ chịu thiệt.
“Đối phương là ai?”
Tên bảo vệ lắc đầu: “Tôi không biết, hắn không nói tên, nhưng trông rất trẻ và rất hung hăng.”
Vừa nói tên bảo vệ vẫn còn thấy sợ hãi.
“Diệp Thiên! Nhất định là Diệp Thiên.”
Nghe hắn nói xong, Diệp Hạo giật thót mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Lúc này hắn chỉ nghĩ được đến một người duy nhất đó là Diệp Thiên.