LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Anh rể?


trước sau

Cái gì?

Kim Thành và Kim Viên Viên đứng không vững, suýt chút thì ngất đi.

Dám bảo Tô thiếu gia nhường chỗ? Diệp Thiên to gan quá đấy.

“Anh Diệp, chỗ, chỗ này là của thiếu gia nhà họ Tô.” Kim Viên Viên mặt mày khó coi, thận trọng nhắc Diệp Thiên.

Cô cảm thấy Diệp Thiên cũng thật ngông cuồng.

Không ngờ nghe vậy mà Diệp Thiên vẫn điềm nhiên hết sức.

“Cậu ta nếu là người nhà họ Tô thì càng không xứng ngồi đó.” Giọng nói của Diệp Thiên lạnh lùng, dường như coi câu nói đó là việc hết sức bình thường.

Nhưng càng như vậy lại càng khiến mọi người ngỡ ngàng.

Điên rồi, Diệp Thiên điên thật rồi. Đến cả Tô thiếu gia cũng ngẩn người.

Từ nhỏ tới lớn hắn bất luận là đi tới đâu cũng đều được người khác nể sợ tôn kính, nhưng kiểu người như Diệp Thiên thì đây là lần đầu tiên hắn gặp.

Trong lòng Tô thiếu gia trỗi lên cảm giác thật kỳ lạ. Người đàn ông trước mặt cho hắn ta một cảm giác rất đặc biệt.

“Tiểu tử, dám bảo Tô thiếu gia nhường chỗ, mày muốn chết à?” Mạc Bình đứng một bên thấy vậy như nhảy dựng lên.

Tên Diệp Thiên này dám đánh hắn, một cơ hội tốt như vậy, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Tiểu tử, tao khuyên mày mau quỳ xuống, đợi Tô thiếu gia nổi giận, tao cho mày cầu sống không được mà cầu chết cũng không xong đâu.” Mạc Bình dương dương tự đắc, bày ra bộ dạng không khoan nhượng.

Thế nhưng đương lúc nhà họ Kim rơi vào tuyệt vọng, Tô thiếu gia đột nhiên xua tay.

“Mạc Bình, không thể nói như vậy được.” Tô thiếu gia bật cười, đột nhiên đứng dậy rồi nhường chiếc ghế ra.

“Người anh em này đã muốn ngồi, thì tôi nhường là được, chỉ có một cái ghế thôi mà.”

Hành động của Tô thiếu gia khiến ai nấy đều ngỡ ngàng.

Ai cũng nói Tô thiếu gia hay nổi giận nhưng xem ra có vẻ không phải.

“Tô thiếu gia, đây…” Mạc Bình đơ ra như tượng gỗ.

Hắn định nói gì nhưng lại bị Tô thiếu gia trừng mắt nhìn nên chỉ đành im bặt miệng, trong lòng ấm ức khó chịu.

Dường như chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủ, sự tiến triển của mọi việc hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của mọi người.

Diệp Thiên bật cười, biểu cảm trên mặt anh vẫn không hề thay đổi, anh ngồi vào vị trí vừa rồi của Tô thiếu gia.

Tô thiếu gia hình như không nổi giận, hắn đi sang một bên của cái ghế, đang định ngồi xuống thì giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên.

“Ai cho cậu ngồi? Ngoan ngoãn đứng đấy.”

Diệp Thiên vừa dứt lời, trong sảnh chính mọi người ai nấy đều sợ hãi, ánh mắt người nào người nấy mở to nhìn Diệp Thiên, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Dám không cho Tô thiếu gia ngồi? Tên Diệp Thiên này to gan quá.

Thấy mặt mày Tô thiếu gia tối sầm cả lại, người nhà họ Kim đột nhiên lo lắng.

Xong rồi, xong rồi, nếu Tô thiếu gia tức giận thì sự việc nghiêm trọng thật rồi.

“Anh có ý gì?” Quả nhiên, mặt Tô thiếu gia tối sầm lại, hắn lên tiếng hỏi với giọng lạnh lùng.

Là thiếu gia của nhà họ Tô mà hôm nay hết lần này đến lần khác bị người khác chọc tức, đương nhiên hắn không thể bình tĩnh được.

“Tiểu tử, mày còn dám ngồi?”

Mạc Bình lửa giận ngùn ngụt lúc này bắt đầu bùng phát.

“Mày có tin nếu mày không quỳ xuống xin lỗi thì hôm nay tao cho mày chết không hả?”

Chỉ đáng tiếc, Mạc Bình vừa uy hiếp xong thì…

Bịch!

Cùng với tiếng vang đó, tất cả mọi người đều thấy hoa mắt, cả người Mạc Bình đột nhiên bay ra ngoài ngã vật ra đất, không biết xương cốt thế nào mà hồi lâu không đứng dậy nổi.

Chuyện này…

Tất cả mọi người ai nấy đều ngỡ ngàng, không ai nhìn ra được Diệp Thiên rốt cục đã ra tay lúc nào mà lại nhanh và đáng sợ đến vậy.

“Om sòm.”

Diệp Thiên lên tiếng, không buồn nhìn Mạc Bình.

Phong cách Diệp Thiên như vậy càng khiến mọi người không thể hiểu rốt cục Diệp Thiên có thân phận thế nào.

Đến cả Tô thiếu gia cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn cau mày không nói câu nào.

“Mày mày…”

Mất một hồi lâu sau, Mạc Bình mới đứng dậy nổi, mặt mày hắn trắng bệch, ánh mắt nhìn Diệp Thiên như muốn giết người.

“Tô thiếu gia, cậu cũng thấy rồi đấy, cậu phải làm chủ cho tôi đấy.” Mạc Bình hoảng loạn, chỉ có thể nhìn Tô thiếu gia cầu cứu.

Người có thể xuất đầu lộ diện vì hắn chỉ có thể là Tô thiếu gia mà thôi.

Thế nhưng Tô thiếu gia lại không để tâm đến hắn, chỉ nhìn Diệp Thiên với ánh mắt khó hiểu và đầy bực dọc.

“Nói, cậu rốt cục là ai? Người nhà họ Diệp?”

Nói đến “người nhà họ Diệp”, mắt Tô thiếu gia đột nhiên trở nên khác thường.

“Nhà họ Diệp, hừ?”

Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt không hề để

lộ biểu cảm.

“Cậu tốt nhất ngoan ngoãn đứng đấy, nếu không đợi Tô Diệu Dương đến chỉ e cậu phải quỳ xuống thôi.”

Diệp Thiên vừa dứt lời, mắt Tô thiếu gia trợn trừng mở to.

“Anh, anh biết anh trai tôi?”

Tô thiếu gia cứng đờ người, Tô Diệu Dương là anh ruột của hắn. Nhưng người thanh niên trước mặt lại gọi thẳng tên anh mình ra.

Hắn chưa từng gặp Diệp Thiên trước đây.

“Cậu nghĩ sao?”

Tô thiếu gia không phản ứng lại, nhưng dường như nhớ ra điều gì, hắn vội vàng thở gấp, trong lòng vừa kinh sợ vừa kích động.

“Anh, lẽ nào anh chính là Diệp Thiên?”

Tô thiếu gia đập tay vào đầu giống như một con chuột nhìn thấy hạt gạo, lao về phía trước Diệp Thiên.

“Anh rể? Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi, anh rể.”

Tô thiếu gia trông như một đứa trẻ ôm lấy chân Diệp Thiên, bộ dạng không muốn buông tay.

“Anh rể?”

Nhưng hành động này của Tô thiếu gia lại khiến những người xung quanh một phen hết hồn.

Anh rể?

Nhị thiếu gia nhà họ Tô hình như chỉ có hai người con trai mà? Tô thiếu gia lấy đâu ra có chị gái nữa vậy?”

Lẽ nào…

Nghĩ tới khả năng duy nhất, tất cả mọi người đều chột dạ.

Lẽ nào Diệp Thiên chính là rể hiền của Tô Vệ Quốc?

Trời ơi, đúng là đáng sợ thật. Có điều nhà họ Tô sao lại có một cô con gái?

Trước đây họ chưa từng nghe nói. Nếu đồn ra bên ngoài thì cả thủ đô chỉ e nổi lên cơn sóng gió mới.

Chỉ có Kim Viên Viên vẫn nắm chặt tay mắt đỏ hoe.

“Tôi và cậu không quen nhau.”

Diệp Thiên nhìn Tô thiếu gia ánh mắt đầy vẻ ruồng rẫy.

“Đừng mà, anh rể.” Ai ngờ Tô thiếu gia mặt dày vẫn ôm chân Diệp Thiên không buông.

“Anh rể, em là Tô Diệu Quân, em nhận đúng người rồi, anh chính là anh rể của chị ruột em.”

Đừng thấy Tô Diệu Quân tuổi còn trẻ, lý tưởng lớn nhất đời hắn chính là chinh phục sa trường giống Diệp Thiên.

Còn Diệp Thiên là Lăng Thiên Chiến Thần, chính là tấm gương của hắn.

Có một người anh rể như vậy là phúc phần của hắn. Nếu không phải người nhà đã từng dặn không được để lộ thân phận Diệp Thiên thì Tô Diệu Quân chỉ muốn tuyên bố cho cả Long Quốc này biết.

Anh rể của mình chính là Lăng Thiên Chiến Thần.

“Hừ, cậu xem cậu có ra thể thống gì không?” Diệp Thiên liếc hắn.

“Đứng yên đấy, đứng không được mà ngồi cũng không xong, còn ra thể thống gì nữa?” Diệp Thiên quát mắng khiến Tô Diệu Quân không dám thất lễ.

Hắn đứng thẳng người cung kính bên cạnh Diệp Thiên. Bộ dạng giống y như học sinh tiểu học mắc lỗi khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện