LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Phép khích tướng


trước sau

"Vâng vâng vâng, đương nhiên là vậy rồi ạ." Chu Long vô thức khom lưng, ngay cả giọng nói cũng đang run rẩy: "Hồng Mao, mẹ mày, mày còn đứng trơ ra đó làm gì? Sao còn không xin lỗi anh Diệp ngay đi? Không thì tao giết mày đấy."

Hồng Mao bị Chu Long quạt thẳng vào mặt, hắn ta giật nảy mình, chẳng dám ngẩng đầu, hai chân thì nhũn nhoét, ngã khuỵu trước mặt Diệp Thiên: "Anh Diệp, tôi biết sai rồi ạ, do tôi có mắt không tròng lỡ mạo phạm anh, xin anh tha cho tôi, cứ coi tôi là cái rắm chẳng đáng bận tâm đi ạ."

Hồng Mao sợ thật rồi. Bởi dù sao ngay cả Chu Long cũng phải cung kính với Diệp Thiên kia mà, nói chi đến hắn ta, lỡ xảy ra cái gì mất mạng như chơi. Thấy Hồng Mao rụt đầu rụt cổ lại như kia, đám đàn em sau lưng hắn ta cũng run lẩy bẩy, chúng cúi đầu xuống, chẳng dám hó hé một câu.

"Anh Diệp, anh xem..." Chu Long nhìn Diệp Thiên với vẻ e dè, tuy Diệp Thiên chẳng nói câu nào nhưng hắn ta cũng bị doạ quá đỗi.

"Biết sau này nên làm thế nào rồi chứ?" Diệp Thiên lười chẳng thèm ra tay, anh chỉ lẳng lặng nhìn Chu Long.

"Biết ạ, tôi biết rồi ạ, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ gây phiền phức cho cô Trương nữa ạ." Chu Long chẳng suy nghĩ gì thêm nữa, vội vỗ ngực thề thốt. Người đẹp thì ngon đấy, nhưng mạng quan trọng hơn.

Diệp Thiên khẽ gật đầu, anh lại đưa mắt nhìn Hồng Mao. Chu Long hiểu ý liền, nhanh miệng đảm bảo: "Anh Diệp cứ yên tâm ạ, tôi sẽ trông chừng chúng nó, đứa nào dám không nghe lời thì tôi sẽ xử nó luôn."

Diệp Thiên nghe vậy, bấy giờ mới gật đầu tỏ ý hài lòng. Anh không nói gì, chắp tay ra phía sau lưng, quay người bước ra con hẻm nhỏ.

Trương Di sững sờ, cô không ngờ được Chu Long vậy mà lại sợ sệt thế kia. Mãi một lúc sau cô mới bừng tỉnh, vội sải bước chạy đuổi theo Diệp Thiên.

Chu Long và Hồng Mao đưa mắt dõi theo họ, chúng không dám nói một câu gì, cũng chẳng dám ngăn cản. Được một lúc, Chu Long thấy hai người họ bước rời con hẻm, bấy giờ hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết từ khi nào mà trên trán của hắn ta đã dày đặc mồ hôi lạnh.

"Mẹ kiếp, suýt tí nữa thì mày doạ tao chết khiếp, sau này có nhìn thấy hai người họ thì tránh ra cho tao, không thì mày biết hậu quả rồi đấy." Chu Long hừ một tiếng, giờ hắn ta vẫn thấy sợ.

Hồng Mao vâng dạ liên mồm, lúc này mới dám đứng lên, trông cái dang vẻ thấp thỏm vô cùng: "Chu thiếu gia, vị kia rốt cuộc có lai lịch gì vậy ạ?" Mặt Hồng Mao vẫn trắng bệch chẳng bớt tí gì, mà trong lòng hắn ta thấy ngờ vực nhiều lắm.

Chu Long hừ một tiếng: "Cái gì không nên nghe ngóng thì cũng đừng nghe ngóng vớ vẩn, mày chỉ cần biết một điều, đó là người mà chúng ta không thể động vào là được." Chu Long không trả lời, mà thật ra thì hắn ta cũng không biết thân phận thực sự của Diệp Thiên, chỉ là hôm nay hắn ta tình cờ nhìn thấy tên của người này ở trên báo mà thôi. Nhị gia nhà họ Lâm cũng dám giết thì hắn ta có là cái thá gì đâu. Chu Long thấy mình may mắn kinh khủng, bình thường hắn ta có đọc báo đâu, nay vô ý lướt một cái, mà trùng hợp sao lại nhìn thấy hai chữ Diệp Thiên. Nếu không có lẽ bây giờ hắn ta chết thế nào cũng không hay ấy chứ.

"Diệp, anh Diệp, hôm nay cảm ơn anh." Trương Di đi theo Diệp Thiên suốt dọc đường, mãi cho đến khi ra khỏi con hẻm thì cô mới dè dặt nói một câu.

"Không có gì, chuyện dễ như trở bàn tay ấy mà." Diệp Thiên phẩy tay: "Sau này nên cẩn thận hơn chút, mau về đi." Nếu không phải cô gái này gặp được mình thì có lẽ số mệnh của cô ấy sẽ vô cùng thê thảm.

"Vâng, tôi biết rồi." Trương Di gật đầu, cô do dự hồi lâu, đang định mở lời mời Diệp Thiên ăn cơm để cảm ơn, ai ngờ khi cô ngẩng đầu lên thì chẳng thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu cả. Trương Di ngơ ngác, cô đưa mắt nhìn khắp bốn phía, Diệp Thiên đi mất tiêu luôn rồi, cô chẳng biết anh đi lúc nào nữa: "Diệp Thiên sao? Một người kì lạ." Trương Di lẩm bẩm, khuôn mặt có nét ửng hồng.

Nhà nhà lên đèn, khi Diệp Thiên về tới căn biệt thự ở Vân Đỉnh Thiên cung thì sắc trời đã tối đen như mực, nhưng biệt thự lại chẳng sáng đèn. Diệp Thiên mở cửa bước vào, anh thấy Tô Vân Nhi và Tô Hồ

chia hai bên trái phải ngồi trên sofa, chăm chú nhìn Diệp Thiên.

"Diệp Thiên, anh Diệp Thiên, nay chúng tôi phải cảm ơn đúng không nào?" Tô Vân Nhi dẩu miệng, giọng điệu rõ vẻ bức xúc.

"Đúng đó, Diệp thiếu gia mong chúng tôi làm gì để báo đáp anh đây? Lấy thân báo đáp?" Giọng Tô Hồ thì nặng mùi châm chọc, nhìn cứ như kiểu dạy chồng chốn buồng trong vậy.

"Chẳng hiểu ra sao." Diệp Thiên lẳng lặng nhìn hai người, rồi định bước lên tầng. Ai ngờ Tô Vân Nhi lại nhanh nhẹn bước lên một bước, cô đứng chắn ngay trước mặt anh: "Diệp Thiên, anh muốn đi thì cứ việc, nhưng anh phải trả tôi món đồ kia mới phải chứ, đúng không nào?" Thứ mà Tô Vân Nhi để ý chính là xấp tài liệu mà Diệp Thiên cướp được. Món đồ đó có đôi phần quan trọng với cô ta. Nếu không thì cô ta với Tô Hồ cũng chẳng màng nguy hiểm, xông vào chi thứ của nhà họ Diệp làm gì.

"Vào tay tôi thì đương nhiên là đồ của tôi, có vấn đề gì à?" Diệp Thiên nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, chẳng ai có thể thấu tỏ biểu cảm trên khuôn mặt của anh cả.

"Ê này, sao anh lại ngang ngược vậy chứ? Anh có tin là chúng tôi ra tay cướp không hả?" Tô Hồ nắm chặt đôi nắm đấm con con của mình, giọng bức xúc vô cùng.

"Cướp? Các cô có thể thử xem sao." Giọng Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như thường, Tô Hồ nghe mà tức đỏ mặt: "Anh, anh đúng là không biết xấu hổ. Anh có tin là giờ chúng tôi..." Tô Hồ nhảy ra khỏi ghế sofa, cô định giở giọng tranh luận với Diệp Thiên nhưng bị Tô Vân Nhi ngăn lại: "Cướp? Sao chúng tôi dám cướp chứ? Giờ anh là người nổi tiểng ồi, chúng tôi không dám cướp đâu." Tô Vân Nhi vừa cản Tô Hồ, vừa mở miệng chế giễu Diệp Thiên, đồng thời chìa sáu, bảy tờ báo đặt trên bàn trà ra trước mặt Diệp Thiên: "Anh tự coi đi Diệp thiếu gia, có vẻ anh sắp gặp rắc rối lớn rồi đó."

Diệp Thiên chẳng mảy may để ý những này, anh chỉ nhìn mấy tờ báo trước mặt mình với vẻ hờ hững rồi thôi. "Diệp Thiên ngang nhiên giết chết nhân viên của công ty Lâm Thiên nhà tôi, phải xử nghiêm." "Diệp Thiên, nhà họ Lâm chúng tôi không đội trời chung với anh." "Ngày mai Diệp Thiên có đến nhà họ Lâm không?" "Diệp Thiên, nếu anh dám đến đây, thì giờ đưa tang của Viễn Hà chính là lúc anh mất mạng."

Tít báo rõ ràng, rành mạch, rõ là những lời khiêu khích Diệp Thiên, thậm chí còn bắt Diệp Thiên đến nhà họ Lâm vào ngày mai nữa. Sợ rằng trong ngày hôm nay ai ai cũng đã tường tận mọi việc bằng năm, sáu tờ báo này rồi. Thảo nào ngay cả hạng tép riu như Chu Long cũng biết mình. Ra là vậy.

"Thú vị đấy." Diệp Thiên cười nhạt, anh buông tay vứt mấy tờ báo này xuống đất. Không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là thủ đoạn của nhà họ Lâm. Ngày mai chính là ngày đưa tang của Lâm Viễn Hà, nhà họ Lâm vẫn luôn mong mỏi ngày này để trả thù cho Lâm Viễn Hà. Họ sợ anh không đi nên mới khiêu khích như vậy. Nhưng, anh sẽ không đi sao? Họ dùng phép khích tướng với anh là sai quá sai luôn rồi. Nếu nhà họ Lâm đã ham muốn được chết đến vậy thì sao anh lại không thoả lòng họ đây? Mà ai chết vào tay ai đây, mai sẽ rõ cả thôi.

"Ê này, anh không sợ à? Nhà họ Lâm dám làm vậy chắc hẳn là họ đã giăng lưới chằng chịt rồi đó, anh không sợ thật à?" Tô Vân Nhi nhìn Diệp Thiên bằng cái vẻ hóng hớt đầy phấn khởi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện