LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Bạch Lí Mộ Tuyết


trước sau

Diệp Thiên nói từng câu từng từ một, giọng điệu đầy bá đạo. Cái sát khí trong lời nói ngay cả Chung Lão nghe được cũng phải giật mình.

Diệp Thiên quả thực là niềm tự hào của Long Quốc.

Lúc này, Đông Phương Tĩnh cuối cùng cũng mở mắt ra, không chỉ trên trán mà cả người cô đều mồ hôi đầm đìa, còn Đông Phương Tĩnh không nghĩ gì nhiều, trong lòng cô lúc này chỉ thấy hân hoan hồ hởi vô cùng.

Cô luyện tới tầng thứ tư đã lâu rồi, dù sao thì cũng không hề dễ dàng vượt qua tầng võ này. Cô vốn cho rằng còn phải mất thêm chút thời gian nữa, không ngờ giọt rượu này của Diệp Thiên lại linh nghiệm đến vậy, bảo Đông Phương Tĩnh làm sao không hưng phấn cho được?”

“Cảm thấy thế nào rồi?”

Diệp Thiên quay đầy lại nhìn cô với vẻ mặt thản nhiên như thể mọi chuyện đều trong dự liệu của anh vậy.

“Rất tốt, cảm ơn hai người.” Đông Phương Tĩnh mừng thầm, trong lòng lại có chút áy náy.

Chẳng trách Diệp Thiên chỉ rót cho cô một giọt.

Nếu có rót thêm cho cô thêm nửa giọt nữa thì cô tin chắc rằng cơ thể mình sẽ không thể trụ thêm được nữa.

Giọt rượu này còn hơn cả linh dược mà cô uống hơn mười năm, Đông Phương Tĩnh thật sự tò mò.

Cả hai người này mỗi người một chén mà vẫn bình an vô sự, vậy thì thực lực của họ không phải là điều mà Đông Phương Tĩnh có thể tưởng tượng được.

“Vậy thì tốt, đừng vội, tôi còn tặng cho cô một cơ duyên nữa cơ.” Diệp Thiên nhìn Đông Phương Tĩnh rồi lên tiếng khiến Đông Phương Tĩnh hồ hởi, vẻ mặt đầy mong chờ.

Đối với cô mà nói thì giọt rượu đó đã được coi là một cơ duyên rồi, lẽ nào còn có cơ duyên khác tốt đẹp hơn sao?

Trong ánh mắt mong chờ của Đông Phương Tĩnh, Diệp Thiên quay đầu đi liếc sang Chung Lão một cái. Chung Lão hiểu ý liền đi vào bên trong căn nhà lá.

Khi đi ra, tay ông đã có thêm một quyển sách nữa rồi. Nói chính xác thì đây là quyển sách được may bằng da của những con dê, chỉ có bốn năm trang, nhưng cho người ta cảm giác cổ xưa.

“Hôm nay coi như vật về với chủ cũ. Nha đầu, thứ đồ này tôi giữ cho bố mẹ cô cũng hai mươi năm nay rồi, hôm nay trả nó lại cho cô.”

Ánh mắt Chung Lão như đang nhớ về chuyện xưa, ông trịnh trọng đưa quyển sách làm bằng da dê cho Đông Phương Tĩnh.

“Đây, là đồ vật mà bố mẹ tôi để lại sao?”

Đông Phương Tĩnh ngây người, mắt chợt đỏ hoe. Trong ký ức của cô không hề có hình ảnh bố mẹ, cô chỉ biết họ là những người anh hùng của Long Quốc.

Chỉ vậy mà thôi!

Hơn hai mươi năm nay, trong lòng cô chỉ có hai chữ “báo thù”.

“Cầm lấy đi, đây là vật của nhà họ Đông Phương.”

Diệp Thiên nhẹ nhàng lên tiếng, lúc này Đông Phương Tĩnh mới nhận lấy quyển sách, tay cô nặng trĩu.

Theo như Lão Mạc nói thì nhà họ Đông Phương cũng là một trong những Vương tộc. Có điều hơn hai mươi năm trước đột nhiên bị hoạ diệt tộc, còn cô được bố mẹ đưa ra khỏi nhà Đông Phương từ sớm nên giữ lại được cái mạng này.

Có điều nguyên nhân là gì thì Đông Phương Tĩnh không hề biết, còn cha nuôi và Mạc Lão chỉ nói cho cô biết nếu muốn báo thù thì phải tu luyện.

Đợi tới tầng tu luyện đó thì có thể báo thù nhưng thật khó khăn biết bao.

Dường như nhìn thấu được tâm tư của cô nên Chung Lão mới thở dài, trong lòng ông vẫn còn áy náy.

“Hai mươi năm trước, tôi không thể giúp bọn họ. Bố mẹ cô mới là những anh hùng của Long Quốc này.”

Đông Phương Tĩnh nghiến răng không nói gì, tay cô nắm chặt, ánh mắt nhìn kiên định.

“Ai da, đợi lâu rồi nhỉ? Sắp ăn cơm rồi, cho mọi người nếm thử tài nghệ của tôi nhé.”

Vợ Chung Lão tất tưởi đi từ bếp ra, bà làm một bữa tối đầy những món ăn phong phú, mùi thức ăn thơm nức mũi.

Diệp Thiên và Đông Phương Tĩnh cũng không hề khách sáo, cả hai người ăn no nê một bữa.

Ăn xong, Diệp Thiên mới đưa Đông Phương Tĩnh men theo con đường nhỏ đi về.

“Diệp Thiên, Chung Lão và vợ của ông ấy lợi hại như vậy nhưng lại sống ẩn dật ở đây sao?”

Nhìn khoảng sân ngày càng xa dần, Đông Phương Tĩnh mới nói ra thắc mắc trong lòng mình.

Diệp Thiên không hề dừng bước mà lên tiếng: “Mỗi người đều có sự bất lực riêng của mình, bọn họ không thể không màng đến thế tục được.”

Đông Phương Tĩnh thắc mắc, một người mạnh như vậy mà có thể có nỗi bất lực ư?

“Vậy bọn họ sẽ ẩn cư ở đây cả đời sao?”

Diệp Thiên cười

nói: “Có lẽ.”

Đông Phương Tĩnh chỉ ồ một tiếng, định hỏi tiếp điều gì nhưng lại thôi.

Cô cau mày mãi không giãn ra được.

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Diệp Thiên nhìn cô với vẻ mặt thản nhiên. Đông Phương Tĩnh ngây người ra một lúc rồi mới lên tiếng: “Tôi muốn biết bố mẹ tôi thật sự là anh hùng sao? Tại sao nhà Đông Phương của tôi lại bị giệt chỉ trong một đêm?”

Thấy ánh mắt hoan hoải đó của Đông Phương Tĩnh, Diệp Thiên chỉ lắc đầu: “Những chuyện này cô sẽ sớm biết thôi. Tôi chỉ có thể nói với cô, khi cô ngốn sạch cái thứ bên trong đó thì chính là lúc cô báo thù.”

Diệp Thiên chỉ cuốn sách bằng da dê trong tay Đông Phương Tĩnh rồi chẳng nói thêm gì nữa.

Đông Phương Tĩnh nắm chặt hai tay rồi im lặng.

Lúc này trên tầng thượng một toà nhà chọc trời ở nội thành thành phố. Đứng ở trên cao có thể nhìn thấy hết cảnh phồn hoa của thủ đô.

“Anh xem ra thật sự anh đoán trúng rồi, ha ha, vừa ra ngoài thì một tên võ giả tầng thứ bảy đã bị đánh chết. Tên Gia Cát Lạc Vân đó e rằng sắp bị chửi rồi, ha ha.”

Trên nóc toà nhà, một cô gái chừng hai mươi tuổi vẻ mặt thuần khiết đáng yêu ngắt điện thoại rồi nhìn sang người con trai bên cạnh cười nói với bộ dạng vô cùng đắc ý.

Ở bên, một người thanh niên dựa vào lan can, phía dưới là độ cao hàng trăm mét sâu hun hút.

“Đương nhiên rồi, rượu là rượu ngon, thậm chí quá ngon là đằng khác. Không phải chúng ta không có tư cách hưởng thụ mà tên Gia Cát Lạc Vân đó lòng dạ hẹp hòi, đáng đời thôi.”

Người thanh niên này khẽ cười như dự liệu trước được mọi chuyện rồi.

Vừa rồi hắn ta cũng đã ngửi được mùi hương thơm ngào ngạt, nhưng so với Gia Cát Lạc Vân thì hắn ta kiềm chế tốt hơn nên không xông lên.

“Ha ha, thú vị đấy. Diệp Thiên, một cái tên thật quen, hình như nhà họ Hiên Viên cũng bị lật đổ trong tay hắn.”

Người thanh niên gật đầu, nghe thấy hai chữ liền cau mày lại.

“Không sai, còn nhớ lời dặn của cha không? Người này tuyệt đối không nên động vào, hừ, hai nhà đó muốn tái thế lần nữa, chỉ e lại dẫm phải vết xe đổ năm xưa?”

Thế nhưng cô gái lại lên tiếng: “Cắt, chúng ta không phải cũng tái thế ra ngoài rồi sao? Nói gì thì em cũng thấy hắn khá thú vị.”

Cô gái nhếch miệng cười khiến người ta khó lòng đoán được ý tứ.

Người thanh niên kia chỉ cười khổ: “Mộ Tuyết, em đừng làm loạn, chúng ta ra ngoài không phải vì để gây chuyện.”

Cô gái liếc nhìn anh mình rồi nở nụ cười tươi như hoa: “Anh, anh không phải đang sợ chứ? Yên tâm, trên đời này còn có chuyện Bạch Lí Mộ Tuyết em không làm được sao?”

Trông bộ dạng này của cô gái, cậu con trai kia chỉ có thể cười bất lực.

“Được rồi, ở đây chán quá, nghe nói người ở Tây Cương và Bắc Cương sắp tới rồi, ở thủ đô càng ngày càng thú vị rồi.”

……

Khi Diệp Thiên và Đông Phương Tĩnh về đến Vân Đỉnh Thiên Cung trời cũng đã tối mịt.

Vừa về tới nơi, Đông Phương Tĩnh không nói lời nào đi luôn vào phòng, cô chuyên tâm nghiên cứu quyển sách da dê kia.

Trên tầng hai, Lâm Khuê đã đợi Diệp Thiên từ lâu: “Thưa anh, bên phía Thanh Long có tin tức mới rồi, tốt nhất anh nên đi một chuyến.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện