LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Có thể làm gì tôi nào?


trước sau

Diệp Thành Vân chẳng hiểu tại sao ông ta lại thấy không nắm chắc mỗi khi đối chọi với Diệp Thiên, Diệp Thành Vân chỉ nhúng tay phần rìa sự việc lần này, nhưng từ sáng đến giờ ông ta cứ thấy lo lắng không yên, dường như có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.

"Bố, mình đâu cần phải kiêng sợ thế chứ?" Diệp Quân lắc đầu, hắn ta nói: "Lần này, cả thảy năm vị cao thủ võ cổ thuộc tầng thứ tám cùng ra mặt kia mà. Dù tên Diệp Thiên ấy có ba đầu sáu tay cũng chết chắc thôi ạ."

Ai ngờ Diệp Thành Vân lại hừ một tiếng khi nghe vậy, ông ta lườm Diệp Quân: "Con thì cái gì cũng giỏi, chỉ tội quá kiêu ngạo, cho mình là nhất. Thực lực của nhà họ Diệp đủ lớn rồi đúng không? Nhưng lớn đến vậy mà ngay cả thân phận thật sự của Diệp Thiên cũng không tra tìm được. Con nghĩ tên Diệp Thiên đó sẽ bị giết chết dễ dàng như vậy sao?"

Diệp Quân nghe ông ta phân tích, bấy giờ mới ngẫm nghĩ lại. Đúng vậy, Diệp Thiên với nhà họ Diệp trở mặt với nhau đâu phải chuyện mới một ngày hay hai ngày, nhưng mãi đến giờ phút này, họ vẫn không tìm ra thân phận thực sự của Diệp Thiên. Chẳng lẽ tên Diệp Thiên này chui ra từ khe đá?

"Bố đang lo lắng chuyện..."

Diệp Thành Vân thở dài: "Đúng là thực lực của năm vị cao thủ tầng thứ tám kia không thấp, nhưng cũng không được coi là tuyệt đỉnh, lỡ như thất bại..." Diệp Thành Vân không nói hết câu, nhưng câu trả lời đã rõ mười mươi.

"Bố nghi thực lực của tên Diệp Thiên đó là cao thủ võ cổ thuộc tầng thứ tám, thậm chí cao hơn nữa sao?" Diệp Quân sửng sốt, chẳng hiểu sao hắn ta lại thấy kinh hãi. Chỉ có dòng chính của nhà họ Diệp mới nắm giữ cao thủ võ cổ thuộc tầng này thôi chứ chi thứ thì không đời nào.

"Không chắc lắm, giờ chỉ có thể đợi tin tức thôi." Diệp Thành Vân khẽ lắc đầu, ông ta nói hết câu, bầu không khí trong phòng khách bỗng nghiêm trọng ghê người.

"Rầm." Ngay lúc này, một tiếng động vang trời khiến cả hai cha con giật nảy mình.

"Chuyện gì vậy?" Diệp Thành Vân nhíu mày, hai cha con ông ta đưa mắt nhìn nhau sau đó mau chân ra ngoài xem xét. Đổ ập vào mắt là cảnh tượng cánh cửa của nhà họ Diệp bị kẻ khác đá đổ trên nền đất, hai người đàn ông lạ mặt đứng ngay cửa.

"Bọn mày là ai? Dám đạp cửa nhà tao à? Chán sống rồi phải không?" Diệp Quân tức trắng mặt, dù gì nhà họ Diệp cũng là một gia tộc bậc nhất, thế mà lại có kẻ dám đạp đổ cửa nhà hắn ta ngay trước mắt hắn ta thế này thì có phải là đang khiêu khích không chứ.

Diệp Thành Vân cau mày, nhưng ông ta bình tĩnh hơn Diệp Quân nhiều, ông ta quét mắt nhìn hai người này: "Hai vị là ai? Đến nhà họ Diệp có chuyện gì không?"

Hai người kia không trả lời, sải chân bước vào trong sân, họ nhìn hai cha con Diệp Thành Vân, hờ hững hỏi vặn lại: "Ông là Diệp Thành Vân phải không? Đi với tôi một chuyến đi, có người muốn gặp ông."

"Có người muốn gặp tôi? Ai?" Diệp Thành Vân nghe vậy, ông ta cau mày lại, cái cảm giác bồn chồn trong lòng ông ta lại thêm phần mạnh mẽ.

"Ông không cần hỏi nhiều như vậy, cứ đi với tôi là được rồi." Người đàn ông kia khẽ lắc đầu, giọng điệu của anh khiến ai ai cũng chẳng thể bỏ ngoài tai.

Cha con Diệp Thành Vân nghe vậy, khuôn mặt của cả hai bỗng lạnh lùng tột độ: "Hừ, ranh con nhìn cho kĩ vào, đây là nhà họ Diệp chứ không phải chỗ mày tung hoành, tốt nhất là cút đi mau lên, nếu không tao sợ rằng mày không gánh nổi hậu quả đâu." Mặt Diệp Thành Vân lạnh như tiền, giọng điệu cay độc ghê hồn.

"Thế ư?" Ai ngờ người đàn ông kia lại cười nhạt: "Đã thế thì tôi cũng khuyên ông một câu, tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi, nếu không ông cũng không gánh nổi hậu quả đâu."

Hai cha con nghe vậy, chúng híp mắt lại, người này dám ăn nói với chúng như vậy, đúng là quá đỗi ngông cuồng: "Hừ, muốn chúng tao đi theo mày à? Nằm mơ đi, mày nghĩ mày là..." Diệp Quân cau mày lại, hắn ta mở mồm chửi ầm ĩ, nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu thì bị Diệp Thành Vân ra hiệu ngừng nghỉ.

Diệp Thành Vân hít sâu một hơi, cố để mình bình tĩnh lại, ông ta nhìn hai người đàn ông kia với vẻ thờ ơ: "Hai vị muốn tôi đi với hai vị thì cũng phải báo tên tuổi chứ nhỉ. Chứ không, sao tôi phải đi nào?"

Người đàn ông đi đầu nghe ông ta nói vậy, anh nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành Vân, ánh mắt ấy chẳng có một cảm xúc

nào: "Lang Thiên." Anh nói xong, bấy giờ người đàn ông hơi đứng tuổi đứng sau lưng anh mới tiến lên một bước: "Tôi là Lang Mộc. Rất vui được gặp ông Diệp đây." Tuy Lang Mộc nói vậy, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta lại đầy sự trêu đùa. Nếu là lúc trước thì anh ta chỉ đành cụp đuôi chạy xa nhất có thể khi gặp người đứng đầu của chi thứ nhà họ Diệp, nhưng giờ anh ta không hề sợ hãi điều chi nữa cả, thậm chí còn ấp ủ ý khinh thường. Thì ra người đứng đầu của chi thứ nhà họ Diệp cũng chỉ vậy mà thôi.

"Lang Mộc? Cậu là Lang Mộc - sói hoang vùng Đông Nam?" Diệp Thành Vân nghe thấy tên của anh ta, ông ta nhíu mày lại, có thể biết được rằng ông ta từng nghe về tên tuổi của Lang Mộc, nhưng ngay sau đó ông ta lại cười lạnh lùng: "Hừ, thằng Lang Mộc tép riu nhà cậu mà cũng bén mảng đến nhà họ Diệp diễu võ giương oai à? Đúng là thèm ngửi mùi quan tài mà. Cậu có tin là chỉ cần tôi nói một câu thôi là cái danh hiệu sói hoang Đông Nam của cậu sẽ trở thành sói chết Đông Nam không hả?"

Ngờ đâu Lang Mộc chỉ khẽ hừ một tiếng khi nghe câu chất vấn của ông ta, trên gương mặt của anh ta chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả: "Vậy ư? Cậu đây mới là người cầm đầu, có gì thì ông cứ việc nói với cậu ấy." Lang Mộc vừa nói vừa không quên đưa mắt nhìn Lang Thiên, sự cung kính trong đôi mắt của anh ta chẳng che đậy chút gì. Tuy tên của hai người đều bắt đầu từ chữ Lang, nhưng nếu xét theo thực lực hay thân thế thì đúng là hợp với chữ thứ hai trong tên của mỗi người. Một người là Thiên (Trời), kẻ còn lại chỉ là Mộc, là một mẩu gỗ mục mà thôi.

"Sao? Lang Thiên?" Diệp Thành Vân nhăn mày, lúc này ông ta mới nhìn về phía Lang Thiên - kẻ đang đứng trước Lang Mộc, ánh mắt của ông ta cuối cùng cũng nghiêm trọng lên trông thấy, tuy Diệp Thành Vân chưa từng nghe tên tuổi của Lang Thiên, nhưng có thể khiến tên Lang Mộc thường ngày vẫn khép nép, ngoan ngoãn như kia nay lại cả gan đến nhà họ Diệp huênh hoang thì thân phận của Lang Thiên không hề đơn giản chút nào: "Là Diệp Thiên sai các người đến đúng không?" Diệp Thành Vân nhìn Lang Thiên chằm chằm, ông ta vô thức tra hỏi một câu.

Lang Thiên cũng không che giấu điều này, anh gật đầu đầy vẻ lạnh nhạt: "Nếu ông đã biết thì đi thôi."

Khuôn mặt của Diệp Thành Vân và Diệp Quân đồng loạt trắng bệch như tờ giấy khi nghe anh nói câu này, chúng không ngờ hai người này đúng là người do Diệp Thiên cắt cử đến đây. Xem ra kế hoạch đã thất bại, e rằng Diệp Thiên còn định hỏi tội nữa đây. Diệp Quân sợ tới nỗi run rẩy mình mẩy, Diệp Thành Vân có vẻ bình tĩnh hơn cậu con trai của mình, mặt ông ta tăm tối vô cùng, ông ta không muốn vâng lời như vậy.

"Hừ, Diệp Thiên chỉ sai hai người tới như vậy là bởi coi thường tôi ư? Các người cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo ư?" Diệp Thành Vân vừa nói vừa phất tay, bỗng đâu một người đàn ông, nói đúng hơn là một lão già khoảng chừng sáu mươi tuổi, mặc một bộ trường sam, mang phong thái tu tiên lại xuất hiện trước mặt Diệp Thành Vân.

"Cao thủ võ cổ tầng thứ tám?" Lang Mộc nhìn thấy người vừa xuất hiện, anh ta nhíu chặt đầu mày. Diệp Thành Vân và Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm. Lão già đang đứng chắn trước mặt chúng chính là vị cao thủ võ cổ thuộc tầng thứ tám của chi thứ. Trừ khi Diệp Thiên đích thân đến đây, chứ tên Lang Mộc cỏn con cùng tên Lang Thiên vô danh kia có thể làm gì được ông ta nào?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện