Lời hắn ta nói khiến Đông Phương Tĩnh cau mày, ánh mắt của cô cũng bất giác hoá thành hồ băng lạnh giá, cô không thích cụm từ "tàn dư tội ác" kia một chút nào cả: "Hiên Viên Chí? Tốt nhất là anh ăn nói đàng hoàng vào." Đông Phương Tĩnh tiến lên một bước, ánh mắt sáng rực của cô đối chọi gay gắt với Hiên Viên Chí, khí thế ấy chẳng thua kém bất kì ai.
"Sao? Không phục à?" Hiên Viên Chí cười lạnh lùng, đôi con ngươi của hắn ta tràn đầy ý cười cợt: "Nhà họ Đông Phương cố chấp, tự cho mình là nhất, các người nghĩ với sức của mỗi một gia tộc nhà mình mà cũng có thể thay đổi cục diện của Long Quốc? Đúng là ngây thơ. Nếu không phải nhà họ Đông Phương quen thói vậy thì mấy dòng dõi Hoàng gia khác, trong đó có gia tộc chúng tôi cần gì phải ẩn náu suốt trăm năm chứ? Nhà họ Đông Phương bị diệt trừ cũng đáng đời."
Đông Phương Tĩnh nghe Hiên Viên Chí chế giễu nhà họ Đông Phương, khuôn mặt của cô lạnh như băng, nhưng cô vẫn cố bình tĩnh, kìm nén lửa giận nhen nhóm trong lòng. Tuy tầng thứ năm và tầng thứ sau chỉ hơn kém nhau một bậc, nhưng thực lực chênh lệch giữa chúng lại tựa như trên trời dưới đất vậy. Vả lại, cô nhìn là biết tên Hiên Viên Chí này là một trong những anh tài kiệt xuất trong dòng dõi các gia tộc Hoàng gia, cô mà ra tay thì kiểu gì cũng không địch nổi, tự rước lấy nhục vào thân mà thôi.
"Chuyện của nhà họ Đông Phương không đến lượt đời con đời cháu nhà họ Hiên Viên như cậu bình luận." Diệp Thiên đứng cạnh, cuối cùng anh cũng cất lời. Khí thế trong câu nói ngắn gọn của anh khiến Hiên Viên Chí không tài nào thở nổi, hắn ta quay đầu lại, đôi con ngươi đen đặc, giá buốt dõi theo Diệp Thiên. Hắn ta cảm nhận được rằng người đàn ông này rất đáng sợ. Diệp Thiên cho anh ta cảm giác như thấy biển rộng vậy, bao la, sâu thẳm, không ai nắm bắt được: "Vậy thì thôi, không nói về nhà họ Đông Phương nữa, nói chuyện giữa tôi và anh đi."
Diệp Thiên đứng chắp tay phía sau lưng, bỗng nhiên anh lại mỉm cười đầy hững hờ khi nhìn thấy đôi con ngươi sáng rọi của hắn ta: "Cậu muốn thế nào?"
Hiên Viên Chí hừ nhẹ: "Tôi chẳng muốn sao cả, nghe nói tên Hiên Viên Hạo kia bị anh làm cho tàn phế?"
Diệp Thiên nghe vậy, đang đâu anh lại bật cười: "Nếu cậu đến trả thù, tốt nhất là nên chuẩn bị một cỗ quan tài đã."
Hiên Viên Chí nhíu mày, cái cảm giác lúc nào cũng bị đè ép, ngột ngạt này khiến hắn ta thấy không thoải mái, nhưng lý trí bảo rằng hắn ta tuyệt đối không được manh động, nếu không hậu quả sẽ rất ghê sợ: "Không, tôi không đến trả thù." Hiên Viên Chí vâng theo lý trí, hắn ta khẽ lắc đầu: "Một thằng rác rưởi bỏ đi thôi mà, dù chết cũng có sóng gió gì đâu. Tôi chỉ là tò mò rốt cuộc là ai lại cả gam dám khiêu khích uy nghiêm của một trong những dòng dõi Hoàng gia thôi."
Hai con mắt của Hiên Viên Chí sáng như đèn pha ô tô. Hiên Viên Hạo chỉ là một quân cờ được gia tộc đẩy ra để thăm dò tình hình thôi. Dù cho hắn ta có chết cũng chẳng vấn đề gì cả. Nhưng uy nghiêm của dòng dõi Hoàng gia không thể bị xâm phạm vậy được.
Diệp Thiên lẳng lặng nhìn hắn ta, anh mỉm cười: "Uy nghiêm của dòng tộc Hoàng gia? Buồn cười, đúng là buồn cười." Mặt Diệp Thiên lạnh như băng, anh bình tĩnh nói: "Dòng tộc Hoàng gia suy cho cùng cũng chỉ là loại nguỵ quân tử uốn gối cong lưng hầu thiên hạ buổi đầu, sau lại lấy cái giá trăm năm ẩn dật để có thể kéo dài hơi tàn sống tạm. Nay lời hứa trăm năm còn chưa kết thúc mà ai ai cũng ra mặt bất thình lình. Lúc này đây, dù cho cả ba dòng tộc Hoàng gia có quỳ xuống cũng phải rơi vào cái kết bị huỷ diệt."
Từng câu từng chữ Diệp Thiên nói vang dội khắp cõi lòng Hiên Viên Chí, hắn ta kinh hãi khôn nguôi, sắc mặt khó coi đến mức tột cùng. Hắn ta cũng không rõ mấy về những bí mật có liên quan đến ẩn sĩ trong dòng tộc Hoàng gia, nghe nói tuy ba gia tộc lớn ngầm hiểu mọi điều kiêng kỵ nhưng chưa bao giờ nhắc đến cả, giờ xem ra, hình như tên Diệp Thiên này nắm rõ cái giai đoạn lịch sử ấy: "Hừ, kẻ vô tri không sợ điều gì, dòng tộc Hoàng gia chúng tôi đã ẩn dật cả mười mấy thế hệ, liệu một khi chúng tôi tái xuất, các người sẽ địch nổi hay sao? Anh cũng chỉ dám nói cho sướng mồm trước mặt tôi thôi."
Diệp Thiên lắc đầu đầy vẻ lạnh nhạt: "Nếu cậu thực sự nghĩ vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào hết. Cút đi. Tôi không muốn giết cậu, tôi muốn cho cậu tận mắt chứng kiến cảnh mấy dòng tộc Hoàng gia theo lời cậu nói sẽ tan thành mây khói vào một ngày nào đó."
Ngay cả Đông Phương Tĩnh cũng ngây ngẩn khi nghe Diệp Thiên nói vậy chứ nói chi là Hiên Viên Chí. Dòng tộc Hoàng gia là dạng tồn tại vô hình đè ép trên
"Vậy ư? Thế chúng ta cùng chống mắt lên xem ai sẽ là người thắng nhé." Hiên Viên Chí gằn giọng nói từng từ. Nếu không phải vì kiêng kỵ Diệp Thiên thì hắn ta đã ra tay từ lâu rồi. Hiên Viên Chí dứt lời, hắn ta đảo mắt nhìn Đông Phương Tĩnh: "Nếu cô có gan thì ngày mai cứ việc lên núi Vạn Linh, để tôi xem xem con cháu nhà họ Đông Phương có bản lĩnh gì." Giọng Hiên Viên Chí đầy vẻ coi khinh, hắn ta nói xong, quay qua nhìn Diệp Thiên một lúc, và rồi cả cơ thể của hắn ta bỗng biến mất trong bóng đêm.
Ngày mai trên núi Vạn Linh sao? Đông Phương Tĩnh nhìn về hướng mà hắn ta vừa biến mất, cô trầm ngâm không nói một lời. Diệp Thiên quay đầu qua, anh lẳng lặng nhìn cô: "Cô nắm chắc bao nhiêu phần trăm rằng mình có thể đánh thắng Hiên Viên Chí?"
Đông Phương Tĩnh nghe vậy, cô ngẩn ngơ một lúc rồi ảm đạm thấy rõ, cô khẽ lắc đầu: "Không có một phần trăm nào cả."
Diệp Thiên không hề ngạc nhiên: "Vậy cô có muốn trả thù không?"
"Muốn."
Diệp Thiên gật đầu: "Tối nay cô về nghiên cứu kĩ mấy món đồ mà ông lão đó đưa cô đi. Nếu ngày mai cô không phải là người đầu tiên lên đỉnh núi Vạn Linh thì dẹp chuyện trả thù luôn đi cũng được." Diệp Thiên nói xong, anh không chờ đợi câu trả lời của Đông Phương Tĩnh, bàn chân của anh khẽ di chuyển sau đó cả cơ thể của anh bỗng biến mất.
"Như vậy sao?" Đông Phương Tĩnh cau mày, vẻ mặt của cô nghiêm trọng khôn cùng. Một tên Hiên Viên Hạo kia thôi mà đã khiến cô thấy vô cùng áp lực, vậy thì những nhân tài tuổi trẻ của các gia tộc lớn khác sao có thể đơn giản được đây? Phải thừa nhận rằng việc trở thành người đầu tiên lên đỉnh Vạn Linh có áp lực cực kỳ lớn: "Đông Phương Tĩnh, mày đừng bỏ cuộc, người đứng đầu vào ngày mai sẽ là mày mà." Đông Phương Tĩnh cắn chặt răng, khuôn mặt kiên quyết vô cùng.
Bên phía khác, Diệp Thiên không hề trở về Vân Đỉnh Thiên Cung, anh đi mãi sang phía Tây, đến trước một toà nhà thi công dang dở đổ nát.
"Thưa cậu." Thanh Long đứng nghiêm phía trước toà nhà đổ nát kia, anh đã đợi Diệp Thiên mấy tiếng đồng hồ rồi.
"Không ngờ đường đường là Võ Minh lại đặt trụ sở ở một nơi thế này, đúng là thú vị." Diệp Thiên bình tĩnh nhìn toà nhà cũ nát trước mặt mình.
"Đúng vậy, tôi cũng không ngờ, nếu không phải theo đuôi lão già kia thì khó mà tìm được nơi này." Không sai, Diệp Thiên cố ý tha cho lão cao thủ võ cổ tầng thứ tám ở ngôi biệt thự của nhà họ Diệp để lão ta chạy thoát, bởi lão ta là người của Võ Minh. Cũng chẳng phải là Diệp Thiên sợ Võ Minh gì cả, chỉ là anh muốn nhân cơ hội này để thử xem bản lĩnh của Võ Minh.
Âu cũng bởi, tuy Võ Minh thần bí là vậy nhưng họ rất ít khi nhúng tay vào chuyện tranh đấu chốn đời, chỉ là thực lực của Võ Minh cực kỳ lớn mạnh ngay tại đất Thủ đô. Diệp Thiên không cho phép có một dạng tồn tại mang tính ngăn cản như vậy xuất hiện. Bởi thế anh muốn nhân cơ hội này để giết gà doạ khỉ: "Vào xem xem tổ chức Võ Minh này rốt cuộc có bản lĩnh ra sao."
"Vâng, mời cậu." Thanh Long dang tay mời, anh ta đi trước dẫn đường.
Trông toà nhà thi công dang dở, hay nói đúng hơn là xác nhà này có vẻ đã lâu năm rồi. Nhìn từ ngoài thì đây đã hoá thành một đống đổ nát bị vứt bỏ, nhưng ta có thể nhận thấy dấu vết hoạt động của con người ở bên trong, hầu như không ai đoán được chiếc thang máy cũ nát kia còn có thể dùng được.