LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Gian lận?


trước sau

Nắm đấm của hai người va chạm với nhau, cuồn cuộn xung quanh hai người, lan ra bốn phía xung quanh. Đông Phương Tĩnh và Hiên Viên Chí đồng loạt nhăn mày, cả hai lùi về sau vài chục bước mới đứng ổn định lại được.

"Cô cũng lên đến tầng thứ sáu rồi ư?" Hiên Viên Chí cau mày, giọng điệu rất chi là kỳ lạ, hắn ta nhớ lần trước gặp được Đông Phương Tĩnh, cô chỉ mới ở tầng thứ năm thôi mà, ai mà ngờ được mới có hai ngày trôi qua mà cô có thể đột phá nữa chứ?

"Bất ngờ lắm sao? Chẳng phải anh cũng thuộc tầng thứ sáu đấy ư?" Vẻ mặt của Đông Phương Tĩnh không thay đổi gì cả, cô chỉ bình tĩnh nói một câu như vậy. Đúng vậy, mấy ngày trước, cô mới vừa đột phá tầng thứ năm, nhưng món đồ mà ông cụ kia đưa cho cô phải nói là ngược với lẽ trời, cô lại còn được Diệp Thiên chỉ dạy nữa, mới có mấy ngày ngắn ngủi thôi nhưng cô lại đột phá thêm một bước mới. Ngay cả cô cũng chẳng dám tin tưởng nữa là.

"Xuỳ, các người cứ từ từ mà đánh đi, người thắng của ngày hôm nay chắc chắn sẽ là tôi." Cũng ngay lúc này, một giọng nói đầy khoái chí bỗng vang lên, dáng người của Mạc Kiệt xuất hiện trước mặt Đông Phương Tĩnh và Hiên Viên Chí, cậu ta vừa nói vừa cười nhếch miệng ra trò đắc chí, cậu ta vọt về phía mái đình kia bằng tốc độ nhanh nhất của mình.

"Mơ mộng." Tiếc là tính toán của cậu ta được ông trời định sẵn sẽ thất bại. Hai anh em Bách Lý Mộ Vân và Bách Lý Mộ Tuyết đâu phải hạng tầm xoàng gì, họ xoay người, chắn trước mặt cậu ta: "Muốn đi à? Bước qua chúng tôi rồi tính tiếp." Giọng điệu của hai anh em nhà này rất lạnh nhạt, không hề coi Mạc Kiệt ra gì cả. Họ không tha thiết gì màn tranh đấu kia, nhưng hai anh em nọ vẫn chống đối với mấy tên kia.

"Hừ, đúng là dai như đỉa đói." Mặt Mạc Kiệt tối sầm, ánh mắt chứa đôi phần khó coi. Ngay lúc này, Gia Cát Lạc Minh hớt ha hớt hải chạy lên, ánh mắt của hắn ta khi nhìn Mạc Kiệt bốc lửa giận hừng hực, vừa này hắn ta bị tên ranh Mạc Kiệt này đẩy vào tròng. Nếu hắn ta chạy sau cùng, có lẽ đã vết thương đầy mình: "Mạc Kiệt, tôi tốt bụng nên mới kết bạn với cậu, sao cậu lại bày kế với tôi chứ? Hay, hay lắm." Hắn ta nhìn Mạc Kiệt bằng ánh mắt lạnh như muốn giết người không hề che đậy gì cả.

"Đúng đó, tên này ghê tởm kinh lên được." Một giọng nói đầy tức giận truyền lại từ nơi xa, Miêu Liên chống eo, đứng ngay cạnh Đông Phương Tĩnh, vẻ mặt lộ rõ sự bức xúc. Lúc nãy, vì cô ta muốn bảo vệ Đông Phương Tĩnh nên suýt nữa bị tên Mạc Kiệt này lừa.

"Được, nếu ai cũng muốn giải mối hận trong lòng, vậy chúng ta nhân cơ hội này, đánh một trận cho ra trò đi." Hiên Viên Chí cười lạnh lùng, trước khi đến đây hắn ta đã biết chuyện ngày hôm nay không thể nào êm thấm cho được. Chúng chẳng rõ là cái trận so đấu trên núi Vạn Linh là do gia tộc nào nhắc tới nữa, thực ra nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng Đại hội các gia tộc sắp diễn ra, hậu nhân của các gia tộc chẳng chịu phục bất kì kẻ nào cả, ai cũng muốn so đấu một phen.

Nhưng nỗi thù hận sâu trong lòng của mỗi người ngày một lớn, dường như đã đến nông nỗi người sinh kẻ tử. Mà đương nhiên rồi, nếu có đánh nhau thật thì họ cũng chẳng sợ, nhưng nếu lớp trẻ của các gia tộc lớn đều đồng loạt ra tay, sao phía sau lại không có sự chỉ dẫn, ra lệnh của bậc cha chú trong nhà cho được? Nếu lỡ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mấy bậc trưởng bối bỗng ra tay thì đến cả họ cũng không thể kiểm soát được hậu quả sau cùng.

"Được, cậu muốn đánh thì tôi cho cậu toại nguyện." Khuôn mặt của Gia Cát Lạc Minh lạnh như tiền, ý chiến đấu sục sôi trong mắt, hắn ta chưa bao giờ sợ hãi chuyện đánh nhau cả.

"Hứ, muốn đánh thì cứ việc đánh, nói nhảm nhiều vậy làm gì? Chẳng lẽ tôi lại sợ các anh à?" Bách Lý Mộ Tuyết khoanh hai tay trước ngực, cô ta bất giác nhìn về phía mái đình kia sau đó bĩu môi, tâm trạng có vẻ không được tốt lắm.

"Thế thì đánh đi." Đông Phương Tĩnh tiến lên một bước, giọng nói lạnh lùng của cô chứa đựng sựu ngạo nghễ hơn người cùng với dứt khoát. Cô vẫn luôn mong mỏi trả thù ba dòng dõi Hoàng gia suốt hai mươi mấy năm qua, và giờ thì cả ba hậu nhân của ba dòng

dõi Hoàng gia đều đang đứng trước mặt cô. Nếu muốn đánh, vậy cứ đánh thôi. Cô muốn xem xem suốt hai mươi mấy năm qua cô đã rèn luyện được những gì, liệu trả thù có phải chuyện xa xăm hão huyền hay không?

"Hì hì, cậu yên tâm, mình sẽ bảo vệ cậu." Miêu Liên đứng cạnh cô. Bảy con người rơi vào thế giằng co. Sát khí mỗi lúc một dày đặc giữa cái bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng ấy, dường như một trận chiến lớn sắp sửa nổ ra.

"Bốp, bốp, bốp." Ngay lúc này, một chuỗi tiếng vỗ tay chói tai phá vỡ bầu không khí im ắng đó bỗng lại vang lên. Ai ai cũng quay đầu lại nhìn, một bóng người dần dần bước ra khỏi mái đình gần đó, hắn ta vừa vỗ tay vừa cười nhếch mép, trong mắt đầy ý cười cợt.

"Diệp Vi Thành?" Hiên Viên Chí nhíu mày, hắn ta híp mắt suy nghĩ, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng mấy tốt lành.

"Sao tên này lại ở đây vậy?" Gia Cát Lạc Minh và Bách Lý Mộ Vân cũng cau mày trong vô thức, hiển nhiên là họ biết tên Diệp Vi Thành này, hắn ta nham hiểm quỷ quyệt từ xưa đến giờ. Hôm nay náo nhiệt như vậy, nhưng tên này lại đến đây từ sớm, chẳng lẽ hắn ta đang ấp ủ âm mưu bẩn thỉu gì đó?

"Sao tôi không được ở đây?" Diệp Vi Thành cười hững hờ, khoé miệng đựng đầy ẩn ý khi đối mặt với lời chất vấn của họ: "Đương nhiên là đến tham gia thi đấu rồi." Lời nói của hắn ta khiến bảy người kia nhíu mày thêm lần nữa.

"Thi đấu? Anh như thế kia mà cũng tính là thi đấu sao?" Gia Cát Lạc Minh sầm mặt, hắn ta là người đầu tiên ra giọng phản bác.

"Đúng đó, loại người như anh mà cũng xứng thi đấu với chúng tôi?" Bách Lý Mộ Tuyệt bĩu môi, nhìn là biết cô ta không chào đón tên này chút nào cả.

"Hừ." Diệp Vi Thành cũng chẳng giận, hắn ta chỉ mỉm cười tỏ vẻ lạnh nhạt, biểu cảm trên mặt hắn ta như nắm giữ, kiểm soát được mọi chuyện: "Vậy người đầu tiên đứng trên đỉnh Vạn Linh là tôi, người thắng cũng là tôi đúng chứ?"

Nét mặt của cả thảy bảy người đều đồng loạt thay đổi khi nghe hắn ta nói vậy, biểu cảm vô cùng thú vị.

"Hừ, anh là đồ ăn gian quen thói, nhà họ Diệp quả là toàn những kẻ hèn hạ vô liêm sỉ." Bách Lý Mộ Tuyết nghe vậy, cô ta tức nổ phổi. Mấy người khác cũng vậy, họ nhìn hắn ta với vẻ bức xúc bất bình. Họ tranh đấu suốt dọc đường từ chân núi lên đến đây hòng chiến thắng, không thua kém bất kì ai, vậy mà tên này lại đứng sẵn ở đây rồi nói mình thắng? Hắn ta là cái thá gì?

Diệp Thiên đứng trong đình, anh nhìn thấy cảnh tượng ấy, khoé miệng lộ rõ một nụ cười thờ ơ. Anh cũng không ngăn cản ai cả, nét mặt của anh khiến kẻ khác không tài nào đoán được.

"Sao hả? Chẳng lẽ tôi nói sai à?" Diệp Vi Thành chẳng thấy xấu hổ gì khi hứng chịu ánh mắt của đám đông, hắn ta đảo mắt nhìn một vòng sau đó nhìn Đông Phương Tĩnh chằm chằm: "Long Quốc có đầy rẫy gia tộc lớn, không ngờ chỉ có mấy người đến đây, làm tôi thất vọng đấy. Nhưng tôi cũng chẳng ngờ mình lại gặp được hậu nhân của nhà họ Đông Phương ở đây, đúng là một niềm vui bất ngờ."

Diệp Vi Thành cười lạnh lùng, ánh mắt của hắn ta đựng đầy sát khí khi nhìn về phía Đông Phương Tĩnh. Một trong những nguyên nhân chủ chốt khiến nhà họ Diệp của hắn ta phải ẩn núp cả mấy chục năm mãi cho đến bây giờ mới dám ra đòn với dòng tộc Hoàng gia là vì nhà họ Đông Phương.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện