LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Vẫn chỉ có vậy


trước sau

Nghĩ đến đây, trong lòng U Minh càng thêm sợ hãi. Cho đến giờ, hắn vẫn không thể nhìn thấu được Diệp Thiên đang đứng trước mặt mình.

"Ông nghĩ sao?"

Diệp Thiên ngẩng đầu liếc hắn một cái, vẻ mặt lãnh đạm.

"Muốn chết hay muốn sống, hãy tự mình quyết định đi!"

Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh lùng, giọng điệu dường như đã sắp đặt một số phận cho U Minh.

"Hừ, Diệp Thiên, có phải cậu quá tự tin rồi không?"

U Minh cau mày, cười chế nhạo. Vừa nói, tay phải hắn vừa giơ lên định đấm Diệp Thiên. Lúc này, hắn gần như đã dốc hết sức lực, muốn hạ Diệp Thiên chỉ trong một đòn.

Trong tích tắc, sức mạnh khủng khiếp tỏa ra, không gian nhỏ hẹp bị tàn phá dữ dội, ngay cả Tô Hồ và Tô Vân Nhi cũng phải né tránh. Đối với những người bình thường như Lâm Viễn Khôn và Lâm Kha, giờ phút này họ đã sợ hãi đến mức toàn thân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, không có chút sức lực nào cả, cũng chẳng dám nói thêm một lời nào.

Chỉ có Diệp Thiên và Bạch Tử U, sắc mặt của họ vẫn rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối không có chút thay đổi nào.

"Không tự lượng sức mình!"

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, nhìn thấy nắm đấm của U Minh trong nháy mắt đang tới gần, anh thản nhiên giơ tay phải lên, hai ngón tay duỗi ra một cách rất hời hợt rồi khẽ gảy một cái. Ngay lập tức, vẻ mặt của vốn dĩ đầy tự tin của U Minh đột nhiên thay đổi. Lúc này, trong lòng hắn lại cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm. Kể từ khi trở thành phán quan, đây là lần thứ hai hắn ta cảm nhận được cảm giác này. Lần đầu tiên chính là vào hai năm trước, và chỉ khi giao chiến với Lăng Thiên Chiến Thần hắn mới có cảm giác như vậy. Nhưng bây giờ nó lại xuất hiện trở lại.

"Cậu..."

Đồng tử U Minh co rút, hắn muốn thu lại các chiêu thức của mình nhưng đã quá muộn.

Bùm!

Khi tia chớp lóe lên U Minh gần như không có sức đề kháng. Hắn kinh hãi bay ra ngoài, lùi xa vài bước mới đứng vững được. Gương mặt đầy vẻ ngơ ngác sợ hãi.

"Chết tiệt, rốt cuộc cậu là ai?"

U Minh cuối cùng cũng ổn định được cơ thể, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không còn sức lực gì nữa. Hắn dùng toàn lực của mình nhưng không ngờ lại bị Diệp Thiên hóa giải dễ dàng như vậy. Không chỉ thế Diệp Thiên còn khiến hắn thua thật thảm hại. Từ khi nào mà Long Quốc có thêm một kẻ mạnh cao siêu như vậy?”

"Hì hì, U Minh, hôm nay ông đúng là khôn ba năm dại một giờ, trừ phi là Thiên chủ đích thân đến, bằng không, ông chết chắc rồi!"

Bạch Tử U cười hi hi, một điệu cười đầy đắc ý. Ánh mắt nhìn U Minh giống như đang nhìn một kẻ ngốc, giọng điệu đầy sự bỡn cợt.

"Cái gì?"

Chân mày U Minh nhíu lại, trong đầu suy nghĩ không thông. Nhưng sau khi suy xét kỹ lưỡng, sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi. Cả người gần như hóa đá, đứng im bất động. Ánh mắt nhìn Diệp Thiên hết sức phức tạp, vừa sốc, vừa ngạc nhiên, lại vừa sợ hãi ... không thể nào diễn tả hết được.

"Cậu, cậu, không lẽ cậu chính là..."

Khuôn mặt U Minh kinh hãi, giọng nói trở nên run rẩy. Tận mắt chứng kiến sức mạnh của Diệp Thiên, rồi kết hợp với lời nói của Bạch Tử U. Hắn nghĩ đến chỉ có một khả năng duy nhất, khả năng mà hắn ta không muốn tin nhất.

"U Minh, đã hai năm không gặp, không ngờ ông vẫn không có tiến bộ gì cả!"

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, thừa nhận thân phận của mình. Giọng nói lạnh lùng như trưởng bối đang dạy bảo hậu bối vậy.

"Cậu ... Quả nhiên…"

Nghe xong, U Minh đã xác nhận được thân phận của Diệp Thiên. Vừa nói, hắn ta vừa dùng hai tay đẩy Tô Vân Nhi và Tô Hồ về phía trước. Tuy nhiên thay vì nói không, hắn ta lại quay người bỏ chạy.

Bạch Cốt hội tuy rằng không sợ trời không sợ đất, nhưng có một người khiến bọn chúng vô cùng sợ hãi. Người này chính là Chiến thần của Long Quốc, Lăng Thiên Chiến Thần! Lúc đó, ba vị phán quan của Bạch Cốt hội cùng nhau xuất quân chỉ để đối phó với một mình Lăng Thiên Chiến Thần. Vốn tưởng rằng ba kẻ mạnh ra tay chắc chắn rất dễ có thể đánh bại được. Không ngờ rằng, ba vị phán quan dù đã liên thủ lại nhưng vẫn không thể đối phó được Lăng Thiên Chiến Thần. Nếu không phải Thiên Chủ đến kịp thì ba vị phán quan của Bạch Cốt hội không chừng đều bị tiêu diệt hết rồi. Cũng chính vào thời điểm đó, Lăng Thiên Chiến Thần đã trở thành một mối lo ngại của Bạch Cốt hội.

U Minh không bao giờ ngờ rằng Diệp Thiên chính là Lăng Thiên Chiến Thần đã biến mất vài tháng đó. Chẳng trách, cho dù là Dung Thành hay là Lâm Thành, Bạch Cốt hội đều trở về với

thương tích đầy mình. Không ngờ, mấu chốt lại ở đây.

Đối mặt với Lăng Thiên Chiến Thần, U Minh thậm chí không thể nghĩ đến việc kháng cự. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ là chạy trốn. Vì vậy, hắn ta thậm chí không tiếc hy sinh Tô Hồ và Tô Vân Nhi. Bởi vì hắn biết rằng đối mặt với Lăng Thiên Chiến Thần, nếu bị ép ra tay, hắn chắc chắn sẽ không còn con đường sống.

"Muốn đi? Thật ngây thơ!"

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thiên khẽ hừ một tiếng, nhẹ lắc đầu.

Diệp Thiên vừa dứt lời, Bạch Tử U sau lưng anh đã bay ra như một mũi tên, đến thẳng trước mặt U Minh.

"U Minh, sớm vậy đã muốn rời đi rồi sao? Chúng ta chơi một chút nữa đi!"

Bạch Tử U khẽ mỉm cười, nắm tay phải phóng thẳng về phía U Minh.

Cảm nhận được sức mạnh của cô, sắc mặt U Minh càng trở nên khó coi hơn. Hắn giơ tay đỡ lấy đòn đánh của Bạch Tử U, hai luồng sức mạnh lập tức va chạm vào nhau, cả hai đồng thời lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được.

"Chết tiệt!"

U Minh chửi thầm, không suy nghĩ gì liền giậm chân phải một cái rồi bay lên không trung, lại một lần nữa muốn chạy trốn. Tuy nhiên, ngay lúc này, một luồng sức mạnh đáng sợ ngay lập tức bao trùm khiến cả người U Minh choáng váng, khuôn mặt càng ngày càng kinh hãi, thậm chí ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.

Trong lúc kinh hãi ấy, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một bàn tay khổng lồ ngay trên đỉnh đầu mình, che khuất cả bầu trời đang hung hăng giáng xuống người hắn, khiến hắn run lên bần bật vì sợ hãi. Hắn muốn chạy trốn, nhưng đã quá muộn.

Bùm!

Âm thanh cực lớn khiến toàn bộ ngôi nhà cổ của nhà họ Lâm dường như rung lên trong phút chốc. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xuất hiện một trận bão cát mãnh liệt. Một dấu tay lớn in đậm trên sân nhà họ Lâm. Và bên trong dấu tay ấy, U Minh thảm hại ngã xuống đất, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt tái nhợt, hắn còn không có sức để đứng lên.

Còn Diệp Thiên vẫn ngồi trên ghế với vẻ mặt bình thản, dường như những việc đó chẳng liên quan gì đến anh cả.

Yên tĩnh!

Cả nhà họ Lâm yên lặng đến lạ lùng. Tất cả mọi người đều ngây người nhìn cảnh tượng này, chỉ có tiếng nuốt nước miếng không ngừng.

Ngay cả Bạch Tử U cũng phải nheo mắt lại. Thực lực của Diệp Thiên hoàn toàn vượt quá dự đoán của mọi người.

"Khụ khụ..."

Một lúc lâu sau cái tát cực lớn ấy mới vang lên một tiếng ho yếu ớt của U Minh. Chỉ thấy hắn đã vắt kiệt hết sức lực để đứng dậy. Cả người đã hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây. Thay vào đó là dáng vẻ thảm hại đến cùng cực.

"Lăng Thiên Chiến Thần, quả thực đúng là Lăng Thiên Chiến Thần!"

Giọng U Minh trầm xuống, có vẻ như đang rất tuyệt vọng. Trong giọng điệu mang thêm một chút kính phục. Phải nói rằng người đàn ông trước mặt quả là có tư chất khiến hắn kính phục.

"Người của Bạch Cốt hội thì ra vẫn chỉ có vậy!"

Diệp Thiên giọng điệu lãnh đạm.

Vừa nói, anh vừa đứng dậy, bước từng bước một đi đến trước mặt U Minh.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện