LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Ông ấy vẫn còn sống


trước sau

"Cậu Diệp, chuyện, chuyện này, lúc đó tôi cũng có cách nào khác đâu, mà, mà đấy là do Lâm Viễn Hà nghĩ ra cái cách đó, tên vệ sĩ kia cũng do ông ta sai sử, tôi bất đắc dĩ thật mà." Lâm Viễn Khôn hoảng hốt tột độ, ông ta cắn chặt răng, đổ mọi lỗi lầm lên đầu Lâm Viễn Hà, dù sao Lâm Viễn Hà cũng chết rồi, giờ ai mà tìm được bằng chứng nữa. Ông ta rơi vào bước đường cùng mới đành làm vậy.

Diệp Thiên không có chút hứng thú gì với chủ đề này, anh giơ một ngón tay lên với vẻ thong dong: "Ông vẫn còn một cơ hội cuối cùng nữa. Cho tôi một lý do để không giết ông xem nào."

Cơ thể Lâm Viễn Khôn cứng đờ, ông ta biết lời Diệp Thiên nói chắc chắn không phải câu bông đùa bỏ đấy, anh sẽ ra tay thật sự. Nhưng việc tìm một lý do để Diệp Thiên tha mạng cho ông ta đâu có dễ vậy. Lâm Viễn Khôn câm lặng, vẻ mặt của ông ta thay đổi liên tục, mãi một lúc lâu sau, hình như ông ta nhớ đến điều gì đó, Lâm Viễn Khôn cắn chặt răng, ông ta cất lời với vẻ nghiêm trọng: "Cậu Diệp, có lẽ cậu sẽ thấy hứng thú với bí mật này của tôi."

Diệp Thiên chẳng buồn ngẩng đầu: "Nói."

Lâm Viễn Khôn hít sâu một hơi rồi mới mở miệng: "Cậu Diệp, theo tài liệu mà mấy năm nay nhà họ Lâm thu thập được, có lẽ bố của cậu còn chưa chết."

Diệp Thiên đứng bật dậy ngay khi ông ta vừa mới dứt lời, anh cau mày lại, ánh mắt vốn bình tĩnh mười phần kia nay lại ẩn hiện từng đợt sóng ngầm. Với Diệp Thiên thì chữ "Bố" này nghe mới xa lạ làm sao, hôm nay đây, cuối cùng cũng có kẻ nhắc đến ông ấy - người mà anh chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ nghe tên. Đây là lần đầu tiên là anh lại phản ứng sôi sục như vậy suốt mấy năm qua.

Lâm Viễn Khôn nhìn thấy dáng vẻ đó của Diệp Thiên, bấy giờ ông ta mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ta biết mình đã thành công: "Cậu Diệp, bố của cậu tên là Diệp Vấn Thiên, năm đó, đừng nói là nhà họ Diệp mà ở cả thủ đô này, ông ấy là đại diện cho lớp trẻ khi ấy.”

"Năm đó ông ấy mới mười tám tuổi nhưng đã càn quét cả đám niên của Thủ đô, thậm chí có không ít bậc trưởng bối cũng chẳng phải đối thủ của ông ấy. Một điều hiển nhiên rằng ông ấy chính là người thừa kế chức trách gồng gánh gia tộc của nhà họ Diệp, nhưng..." Lâm Viễn Khôn ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: "Nhưng sau này Diệp Vấn Thiên gặp gỡ Tú Tuyết rồi chìm đắm vào bể tình, cả hai còn chưa đính hôn nhưng Tú Tuyết lại mang thai, vậy mới có tấm thảm kịch về sau."

Diệp Thiên nghe từng lời ông ta kể, vẻ mặt của anh lại nhàn nhã như thường: "Sao ông có thể cho rằng ông ấy còn sống chỉ với những điều này?"

Lâm Viễn Khôn nghe câu hỏi của Diệp Thiên, ông ta hít sâu một hơi xong xuôi rồi mới nói tiếp: "Nghe nói người cầm quyền trước đó của nhà họ Diệp cũng không phản đối chuyện của hai người, nhưng sau này trong gia tộc xảy ra tranh chấp, phe phái của Diệp Vấn Thiên bị diệt trừ sạch sẽ, còn tên Diệp Vấn Hải tầm thường kia lại giành được ưu thế."

"Sau này Diệp Vấn Thiên bỗng dưng lại biến mất, ông ấy còn chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa, sau đó thì, thực lực của Diệp Vấn Hải bùng nổ mạnh mẽ, ông ta đảm nhiệm cái chức người cầm quyền của nhà họ Diệp. Có nhiều suy nghĩ về chuyện của Diệp Vấn Thiên, một trong số đó là ông ấy và người nhà họ Diệp đã cam kết với nhau, ông ấy sẽ nhường cái chức cầm quyền kia, và nhà họ Diệp thì không được sai người đuổi giết mẹ con cậu. Suy đoán thứ hai là Diệp Vấn Hải đã lôi hai mẹ con cậu ra để uy hiếp Diệp Vân Thiên, Diệp Vấn Hải lấy được thực lực của ông ấy, sau đó giam giữ ông ấy trong nhà họ Diệp."

"Dù là nguyên nhân nào đi nữa, mọi bằng chứng đều thể hiện rằng Diệp Vấn Thiên còn chưa qua đời." Giọng điệu của Lâm Viễn Khôn nghiêm trọng tới mức tận cùng, họ đã điều tra chuyện liên quan đến Diệp Vấn Thiên suốt hơn hai mươi năm qua, tuy không có nhiều tin tức nhưng họ có thể xác định chắc chắn một điều rằng Diệp Vấn Thiên vẫn còn sống. Bởi nếu Diệp Vấn Thiên đã chết, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc mà chẳng tiếc giá nào cả. Nhưng nhà họ Diệp không làm vậy, ta thấy được rằng chúng đang kiêng sợ điều gì đó.

Cả khu vực sảnh bỗng chốc im bặt khi Lâm Viễn Khôn vừa mới dứt lời. Diệp Thiên vẫn cứ đứng yên tại chỗ, anh không nói một câu nào cả, khuôn mặt không cảm xúc của anh như đang nghĩ ngợi điều gì.

Bởi Diệp Thiên không nói, nên cả Lâm Viễn Khôn và Lâm Kha đều chẳng dám hó hé một chữ nào, thậm chí chúng còn chả dám hít thở mạnh, sợ tiếng hít thở ấy sẽ làm phiền Diệp Thiên. Nhất là Lâm Viễn Khôn, ông ta cứ câm

lặng giống như Diệp Thiên vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm và hồi hộp, bởi một câu nói của Diệp Thiên cũng có thể quyết định sự sống cái chết của ông ta.

Mãi một lúc lâu sau, tiếng bước chân của Diệp Thiên mới ngừng lại, cuối cùng anh cũng cất lời: "Người của nhà họ Lâm cút ra khỏi Thủ đô, không được đặt một bước nào vào cái đất Thủ đô này nữa." Giọng Diệp Thiên rất bình thản, chỉ một câu ngắn ngủi cũng đã quyết định số mệnh của cả dòng tộc hàng trăm năm như phải thay hình đổi dạng một cách triệt để chỉ vì câu nói này của Diệp Thiên. Chúng còn tồn tại đấy, nhưng đã chẳng còn liên quan gì với dáng vẻ ngày trước của nhà họ Lâm nữa.

"Vâng vâng, cảm ơn cậu Diệp, cảm ơn cậu Diệp." Lâm Viễn Khôn mừng rơn, ông ta quỳ trên đất, liên mồm nói cảm ơn, ông ta biết Diệp Thiên nói vậy là đã tha mạng cho ông ta. Giờ này mà còn có thể giữ được mạng sống đã là kết quả tốt nhất dành cho Lâm Viễn Khôn. Ông ta nói xong, còn không quên nhìn Diệp Thiên với vẻ lo lắng, e dè, thấy Diệp Thiên vẫy tay đuổi, bấy giờ mới vội vàng lăn lết xuống núi. Lâm Viễn Khôn dẫn theo cả dòng tộc bên nhà họ Diệp trốn biệt tăm biệt tích, như kiểu ông ta sợ rằng Diệp Thiên sẽ hối hận.

Cả khu vực sảnh rộng lớn giờ chỉ còn mỗi Diệp Thiên và Lâm Kha. Lâm Kha nhìn dáng vẻ của Diệp Thiên, hắn ta co vòi rụt cổ, nuốt một ngụm nước miếng xong xuôi rồi mới khép nép: "Anh Diệp, anh xem..." Điều Lâm Kha quan tâm nhất bây giờ là cái kết dành cho nhà họ Lâm, Diệp Thiên đuổi Lâm Viễn Khôn đi, vậy chẳng lẽ anh định tóm gọn nhà họ Lâm trong lòng bàn tay?

Diệp Thiên bừng tỉnh, dường như anh đã nhìn thấu ý đồ của hắn ta. Anh quay đầu đi thẳng ra phía ngoài: "Bảo Lâm Khuê dọn dẹp nhà họ Lâm, sau này cậu chính là người đứng đầu." Diệp Thiên dứt lời, bóng lưng của anh dần biến mất.

"Vâng vâng, cảm ơn anh Diệp." Lâm Kha phấn khích tới nỗi nắm chặt tay lại, có lời này của Diệp Thiên, từ nay về sau hắn ta chính là người chủ đích thực của nhà họ Lâm.

Diệp Thiên rời khỏi nhà họ Lâm, tuy vẻ mặt của anh vẫn vô cảm xúc như thường nhưng ai cũng có thể nhận thấy lòng anh không hề bình tĩnh. Đã hơn hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tin tức về cha mình. Diệp Vấn Thiên! Diệp Thiên! Tên của tôi bắt nguồn từ ông ấy sao?

Diệp Thiên chưa từng gặp người đàn ông đó, thậm chí trước ngày hôm nay, đến cả tên của ông ấy anh cũng không biết. Những năm qua anh cũng từng hận, ông ấy là đàn ông kia mà, tại sao lại không thể bảo vệ được vợ con của mình? Anh từng hận ông ấy, nếu ông ấy còn chưa chết, vậy tại sao không đến tìm anh?

Diệp Thiên chưa bao giờ thấy cõi lòng mình ngổn ngang đến vậy, anh về đến căn biệt thự trong cơn mơ màng chẳng rõ. Diệp Thiên mở cửa, một mùi hương nồng nàn ập vào khoang mũi, giọng nói ngọt ngào của Tô Thanh Thanh lánh lót bên tai: "Cuối cùng anh cũng về rồi Diệp Thiên, em còn tưởng anh không về luôn chứ." Ngay khi tiếng nói ấy ngừng lại, bóng dáng thướt tha của Tô Thanh Thanh xuất hiện ngay cửa phòng bếp, cô đeo một chiếc tạo dề, cười ngọt ngào với Diệp Thiên.

"Sao em lại đến đây?" Diệp Thiên thấy hơi bất ngờ khi thấy Tô Thanh Thanh, âu cũng bởi khá lâu rồi anh chưa gặp cô.

"Này anh kia, anh có ý gì thế hả, chẳng lẽ em không được đến đây à?" Tô Thanh Thanh phồng má, cô trừng mắt nhìn Diệp Thiên: "Cất công nấu cơm cho anh thế mà anh lại làm em thất vọng..."

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện