LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Tam Giác Sắt


trước sau

"Làm sao, làm sao có thể như vậy?"

Tiền Tầm miệng há hốc, lời nói cũng không còn lưu loát được nữa, hai tròng mắt như muốn rơi ra ngoài vậy, trong lòng hắn càng trở nên run sợ hơn. Lão Mặc rõ ràng là một người theo võ cổ truyền tầng thứ bảy, tung hoành ngang dọc ở Tây Ninh. Vậy mà giờ đây, chỉ trong chớp mắt làm thế nào mà lại thành ra thế này? Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì? Sao có thể khủng khiếp như vậy?

"Khụ khụ!"

Tiếng ho dữ dội khiến Lão Mặc phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt, vô cùng đáng sợ. Ông ta nhìn không sai, Diệp Thiên chỉ búng ngón tay một cái liền khiến ông ta biến thành dáng vẻ quỷ dị như này. Lúc này, một ý nghĩ khác đột nhiên loé lên trong đầu ông ta. Không lẽ tiểu tử này là người theo võ cổ truyền tầng thứ mười, hay thậm chí còn mạnh hơn thế? Nếu không thì làm sao có thể đáng sợ như vậy.

"Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?"

Diệp Thiên vẫn ngồi yên lặng, từ đầu đến cuối dường như không có thêm bất kì động tĩnh gì. Giọng điệu bình tĩnh khiến Tiền Tầm nổi da gà khắp người.

"Tôi, tôi không biết."

Tiền Tầm run rẩy đáp lại, cơ thể không ngừng lui về phía sau, nhìn Diệp Thiên vô cùng sợ hãi.

"Không biết thật?"

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Diệp Thiên, Tiền Tầm toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh nhưng vẫn cứng rắn lắc đầu.

"Thật, thật sự không biết."

"Được rồi."

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, tay phải bất ngờ vẫy một cái.

Rắc rắc!

Âm thanh giòn tan vang lên giống như một lời nhắc nhở.

Đừng nói Vương Hiển, ngay cả Miêu Liên cả người cũng bất giác run lên.

Còn Tiền Tầm, người đang ở cách đó không xa cũng đột ngột dừng lại, biểu cảm trên gương mặt lập tức trở nên cứng đờ. Trong khi ánh mắt trở nên rã rời thì hàng loạt suy nghĩ vụt qua trong đầu hắn ta, không cam tâm, bàng hoàng, hối hận… Cuối cùng hắn chỉ có thể ngã xuống đất một cách yếu ớt.

Phập!

Tiếng quỳ trên mặt đất vang lên, phía sau lưng Diệp Thiên, Vương Hiển đột nhiên không có chút sức lực nào mà ngã xuống đất. Trong khi thở hổn hển, thân thể ông ta run lên, thậm chí không dám lau mồ hôi lạnh, không còn cách nào khác đành phải quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên. Tiền Tầm, nhị thiếu gia nhà họ Tiền đã chết. Đường đường là một cao thủ như Lão Mặc cũng chết rồi. Tiếp theo có phải sẽ đến lượt ông ta không? Ngay cả khi Diệp Thiên không giết ông ta thì khi nhà họ Tiền nổi trận lôi đình, nhà họ Vương của ông ta cũng sẽ sụp đổ mà thôi.

"Ông đang sợ à?"

Diệp Thiên quay đầu, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn chằm chằm Vương Hiển.

"Thưa cậu, tôi tôi..."

Vương Hiển hận không thể vùi đầu vào đũng quần của mình, ông ta không dám đối diện với Diệp Thiên chút nào, sững sờ một hồi lâu cũng không dám nói một lời.

"Được rồi, chỉ cần là người có ích thì tôi sẽ không giết người vô tội một cách bừa bãi."

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, nói cách khác, Lão Mặc và Tiền Tầm bị giết cũng chỉ vì bọn họ không còn tác dụng gì nữa mà thôi.

"Vâng, vâng, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!"

Vương Hiển không ngừng dập đầu cúi lạy, chỉ vài lời này thôi đã khiến cả người ông ta ướt đẫm.

Diệp Thiên khẽ gật đầu: "Vậy thì, hiện tại ông có thể trả lời câu hỏi của tôi rồi."

Nghe xong, cả người Vương Hiển mềm nhũn, suýt chút nữa thì khóc rồi.

"Thưa cậu, tiểu nhân, tiểu nhân thật sự không biết ạ. Tiểu nhân chỉ là một con chó mà thôi, mọi việc đều nghe theo mệnh lệnh nhà họ Tiền, chỉ biết phải bắt tất cả những người trong và ngoài Miêu Trại mà thôi. Tiểu nhân thật sự không biết gì ạ!"

Vương Hiển bị dọa đến mức nói năng lộn xộn, sợ rằng Diệp Thiên sẽ không vui mà tát chết ông ta. Đường đường là gia chủ nhà họ Vương vậy mà lúc này đây lại không khác gì một con chó chết đang không ngừng dập đầu cúi lạy xin tha mạng.

Dáng vẻ đó khiến Miêu Liên cảm thấy chán ghét.

Diệp Thiên nheo mắt một cái rồi xua tay: "Ông chỉ cần nói cho tôi tất cả những điều ông biết ra thôi."

"Vâng, vâng!"

Vương Hiển vội vã gật đầu, từng cái từng cái một.

Hóa ra mặc dù sự việc của Miêu Trại xảy ra đã lâu, nhưng vì một số lý do nên không có nhiều tin tức được tiết lộ ra. Mà mọi con đường ra vào Miêu Trại đều bị phong tỏa, không một ai biết rốt cuộc Miêu Trại đã xảy ra chuyện gì

Mặc dù Vương Hiển đã phát hiện ra một số manh mối nhưng ông ta không để tâm lắm. Sự sống chết của Miêu Trại thật sự không liên quan gì đến ông ta cả. Tuy nhiên, nửa tháng trước, không chỉ Miêu Trại mà toàn bộ bầu trời Tây Ninh đều đã thay đổi. Ba đại gia tộc vốn dĩ bất tử bất diệt bỗng hợp nhất lại tạo thành Tam giác sắt. Tất cả mọi thế lực ở Tây Ninh nếu không phục tùng họ thì đều bị đàn áp và nhà họ Vương là một trong những đối tượng bị đàn áp đó.

Vốn dĩ Vương Hiển không có ý định thỏa hiệp, nhưng ba đại

gia tộc không biết ở đâu tìm được nhiều cái gọi là người theo võ cổ truyền giống như Lão Mặc vậy. Cả Tây Ninh đột nhiên xuất hiện rất nhiều kẻ mạnh, chỉ cần ra tay một cái liền khiến bọn họ hoàn toàn không có sức mạnh chống trả. Chỉ trong vài ngày, toàn bộ Tây Ninh, cho dù là trong giới kinh doanh hay chính trị, kể cả những thế lực ngầm, tất cả đều bị xóa sổ.

Tam giác sắt đã kiểm soát toàn bộ Tây Ninh, sau đó liền ra lệnh cho các gia tộc lớn dưới quyền giám sát tất cả các cửa ra vào trên khắp Tây Ninh cả ngày lẫn đêm. Nếu là người ngoài thì không được phép bước vào. Nếu phát hiện là người của Miêu Trại thì không được thả đi. Vì vậy mới xảy ra chuyện vừa rồi. Tiền Tầm được người nhà họ Tiền cử đến để kiểm tra công việc. Chỉ là tình cờ mà gặp phải Diệp Thiên- một vị thần giết người và rồi phải mất mạng.

"Còn Miêu Trại thì sao? Miêu Trại bây giờ thế nào?"

Miêu Liên không hứng thú lắm đến những thứ này, điều cô ta quan tâm hơn đó là tình hình của Miêu Trại.

Vương Hiển mặt tái nhợt lắc đầu: "Tiểu nhân thực sự không biết chuyện của Miêu Trại. Nhưng mà gần đây không có nhiều tin tức cho nên chắc là không có vấn đề gì lớn."

Nghe vậy, Miêu Liên không những không thở phào nhẹ nhõm mà lại càng thêm lo lắng hơn. Rõ ràng, phía sau Tam Giác Sắt phải có một thế lực lớn hơn kiểm soát tất cả những điều này. Ngay cả toàn bộ Tây Ninh cũng bị khống chế chứ đừng nói đến một Miêu Trại nhỏ bé.

Diệp Thiên nheo mắt, vẻ mặt không nhìn ra được vui mừng hay tức giận. Kiểm soát toàn bộ Tây Ninh thì cũng gần như là kiểm soát toàn bộ Tây Cương. Cho dù người đứng sau lưng là Võ Minh hay Bạch Cốt hội hay là người nào khác thì lòng tham quả thật không hề nhỏ.

Tây Cương nằm ở phía tây nam, tình hình ở đây vốn đã rất phức tạp. Nơi đây cũng là biên giới giữa Long Quốc và các quốc gia khác. Một khi nơi này thất thủ thì sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ đến toàn bộ Long Quốc.

"Vương Hiển, lần này tôi đến đây chính là cho ông một cơ hội làm người."

Diệp Thiên quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Vương Hiển.

"Đương nhiên, về phần làm lại con người hay tiếp tục làm chó thì đều do ông tự quyết định thôi."

Nghe vậy, Vương Hiển gần như bò xuống đất, gật đầu lia lịa.

"Thưa cậu, tiểu nhân không muốn làm chó, tiểu nhân muốn được làm người, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội."

Khi nói xong lời nay, trong lòng Vương Hiển cảm thấy vô cùng cay đắng. Nếu có thể làm người thì ai lại muốn trở thành một con chó nữa? Nhưng tên Diệp Thiên rõ ràng cũng không phải loại hiền lành gì, cậu ta ra tay còn tàn nhẫn hơn cả nhà họ Tiền. Nhưng bây giờ, ông ta còn cơ hội từ chối sao? Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần ông ta dám nói một chữ không thôi thì Tiền Tầm chính là bài học răn đe cho ông ta.

"Rất tốt!"

Diệp Thiên hài lòng gật đầu.

"Chúng tôi sẽ ở lại trong nhà của ông, ông yên tâm, toàn bộ Tây Ninh này sẽ không có người nào dám làm phiền ông."

"Trong vòng một giờ nữa, tôi cần tất cả tin tức gần đây của Tây Ninh, hy vọng ông không để tôi phải thất vọng."

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện