LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Sợ hãi vô cùng


trước sau

Xoẹt!

Cách Diệp Thiên không đầy ba mét, Trung Sơn điên cuồng tung ra một đòn, tưởng chừng như sắp ập vào Diệp Thiên.

Đòn này ông ta ra tay trong cơn cuồng nộ nên đã dùng hết sức mạnh của bản thân. Trong chốc lát, toàn bộ sức mạnh hội tụ lại, cú đánh uy lực tới mức kinh thiên động địa, và nó cũng khiến Trung Sơn thêm phần tự tin hơn.

Ông ta cho rằng với thực lực bằng một trăm hai mươi phần công lực của mình và còn ở khoảng cách ngắn thế này thì Diệp Thiên tuyệt đối không có cơ hội đánh trả.

Tay của Diệp Thiên còn đang đặt trên ngực của Miêu thiếu gia cho nên một sơ hở lớn thế này sao Trung Sơn không đủ niềm tin cho được.

Vả lại, thấy Diệp Thiên vẫn không hề có sự chuẩn bị ra tay, ông ta càng thêm chắc chắn rằng đòn đánh kinh hoàng của mình nhất định sẽ thành công.

Tên súc sinh này phải trả giá cho mọi hành động nó gây ra.

Rầm!

Một âm thanh dữ dội truyền đến như tiếng trống rền. Trung Sơn đứng cách Diệp Thiên gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy trước mặt như có cơn cuồng phong sắc lẹm như dao ập đến. Cả người ông ta bất giác bay ra ngoài.

Khi nắm đấm của ông ta chỉ cách khuôn mặt Diệp Thiên chừng nửa tấc, ông ta chỉ biết rằng mình đã bị đánh bay ra ngoài mà không rõ nguyên do, còn bên tai lại dội lên âm thanh tiếng nước bắn tung toé. Lúc này, cảm giác đau đớn lập tức bủa vây lấy ông ta.

Tốc độ của Diệp Thiên quá nhanh, thậm chí mãi tới sau khi bị đánh, Trung Sơn vẫn còn chưa thể hoàn hồn, cả người ông ta đau đớn đến tê dại, hoàn toàn mất đi nhận thức.

Trung Sơn cảm giác mình như bị ném cho thêm một đống bùn vào người, cơ bắp toàn thân không sao có thể cử động được, cứ thế cứng ngắc người lại rồi bay tung ra ngoài.

Rầm!

Sau khi Trung Sơn lăn lộn trên không một hồi rồi mới ngã vật ra đất.

Trước mặt ông ta là Diệp Thiên, còn trước mặt Diệp Thiên thì xuất hiện thêm một thi thể nữa, thi thể đó vô cùng quen thuộc.

Đó chính là thi thể của chính Trung Sơn.

Một màu đen kịt đến vô tận ập tới che kín tầm mắt của Trung Sơn khiến ông ta chìm vào khoảng không vô tận.

Mãi tới khi chết Trung Sơn mới hiểu rằng tại sao mình lại không thể cảm nhận thấy bất cứ sự đau khổ nào.

Hoá ra cái cổ của ông ta đã bị Diệp Thiên đánh gãy, đầu bay khỏi cổ còn thân thể ông ta thì rơi xuống trước mặt Diệp Thiên.

Cùng lúc với một màu đen kịt bao trùm khắp tâm trí ông ta thì cái xác không đầu của ông ta rơi cái “rầm”xuống đất.

Máu tươi bắn xối xả như máy phun nước, cao hơn cả mét, khắp nền đất chỉ toàn là những vũng máu bắn tung toé.

Vậy là Trung Sơn – người giữ vai trò nòng cốt trong nhà họ Miêu cứ thế mà lìa đời dưới những cặp mắt nhìn trân trân của vô số người xung quanh, cho dù trước khi chết ông ta đã vận hết một trăm hai mươi phần trăm công lực.

Cho dù ông ta cho rằng mình đã tìm được điểm sơ hở của Diệp Thiên rồi nhanh chóng ra tay.

Cho dù ông ta nghĩ rằng mình đã làm nên điều kỳ tích.

Nhưng đối mặt với Diệp Thiên, ông ta không thể tạo ra kỳ tích và kỳ tích cũng không thuộc về ông ta.

“A!”

Sau khi cái đầu của Trung Sơn rơi xuống đất, khách khứa xung quanh hét lên thảm thiết. Bọn họ sợ hãi đến mức cứ thế dậm chân, toàn thân run rẩy.

Có người còn ôm đầu cứ thế chạy một mạch, có người lại bị cảnh tượng máu me be bét này làm cho hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Toàn bộ những người có mặt tại Cố Nguyệt Lâu ngoại trừ Diệp Thiên ra thì gần như đều bị biến cố bất ngờ này làm cho ngây người ngơ ngẩn, có những người còn sợ hãi tới mức đái ra quần, sợ tới mức như phát điên.

Bọn họ không thể ngờ nổi một người thanh niên trông bề ngoài hết sức bình thường thế này lại có thể giết chết thiếu gia nhà họ Miêu, và còn giết luôn cả hai thế hệ là nòng cốt bảo vệ nhà họ Miêu nữa.

Cậu ta, thật sự đáng sợ.

“Ông chủ, mang trà tới đây.”

Có vẻ như chẳng quan tâm tới cảnh tượng trước mặt, Diệp Thiên ra tay xong xuôi, không hề chớp mắt, tự tin bước về chỗ ngồi của mình.

Anh giơ tay vân vê chén trà đang nguội lạnh rồi nhấp một ngụm

Bịch!

Lúc này ông chủ quán trà đã bị cảnh tượng ban nãy doạ cho tới mức sợ hãi trốn chui trốn lủi dưới gầm bàn từ bao giờ, nghe thấy câu nói vừa rồi của Diệp Thiên mà run đến mức nhũn cả người.

Ông ta cơ hồ như đã trông thấy người ngoài hành tinh vậy, cứ thế nhìn Diệp Thiên chằm chằm, trong đầu chỉ toàn là dấu hỏi to đùng.

Tên này giết cả thiếu gia nhà họ Miêu rồi mà còn có tâm trạng uống trà ư?

Lẽ nào hắn ta không sợ nhà họ Miêu báo thù sao?

Hay tên này đã mạnh tới mức không coi nhà họ Miêu ra gì nữa rồi?

Với những câu hỏi không có đáp án trong đầu lúc này, ông chủ quán trà chỉ biết hít vào một hơi thật sâu, miễn cưỡng bò ra ngoài.

Ông ta bước lên trước hai bước, chân vẫn còn mềm nhũn,

rồi ngã phịch ra đất.

“Quý, quý khách, xin, xin cậu đi pha trà giúp tôi. Tôi, tôi không thể nào đứng lên nổi.”

Ông chủ quán trà ngã ra đất, nhìn Diệp Thiên với khuôn mặt vừa sợ hãi vừa đáng thương.

Ông ta rất muốn đứng dậy đi pha trà nhưng không hiểu vì sao hai chân của mình không thể đứng dậy nổi. Đến cả đầu gối cũng mềm nhũn.

“Nhát gan.”

Diệp Thiên liếc ông ta rồi điềm tĩnh đứng dậy, anh đi tới quầy để trà ở chiếc cột chính giữa quán.

Diệp Thiên cầm một ấm trà bằng đồng trông rất bắt mắt, anh đi tới bên chiếc bàn rồi pha một ấm trà, từ từ thưởng thức.

Cũng đúng lúc này ở nhà họ Miêu.

Miêu Thành ngồi một mình trong phòng sách, mắt nhìn chằm chằm đống tài liệu trước mặt rồi cau mày.

“Haiz.”

Ông ta thở dài rồi tháo chiếc kính ra, sau đó lấy tay day day sống mũi.

“Nhà họ Tiền đã xong đời vậy rồi. Trịnh Quân, Vương Hiển, hai tên này rốt cục muốn gì?”

“Là Đại Nhân không hài lòng với nhà họ Tiền ư?”

“Hay là lại có một thế lực mới tiến vào?”

Bịch!

Đương lúc Miêu Thành đang lầm bầm một mình thì phía cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng người bị ngã.

Ngay lập tức, giọng nói của Miêu Phong – em trai Miêu Thành vang lên. Trong giọng nói của ông ta tỏ rõ sự hoảng sợ.

“Anh cả, anh cả, không xong rồi. Cố Nguyệt Lâu xảy ra chuyện rồi. Anh mau mở cửa ra.”

“Quản gia Thành đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Miêu Thành hoảng hốt, vội vàng đứng dậy. Ông ta mở cửa phòng, thấy em trai mình mặt mày tái nhợt bò rạp ra trước cửa thì tỏ vẻ hoài nghi.

“Có phải việc của nhà họ Tiền có tiến triển gì không? Sao chú lại chạy tới đây?”

“Không, không phải nhà họ Tiền, là nhà chúng ta.”

Miêu Phong không màng tới trạng thái lúc này của bản thân nữa. Ông ta sợ hãi lên tiếng: “Có người nói Miêu Khải bị người ta đánh gãy hai chân ở Cố Nguyệt Lâu rồi anh ạ.”

“Cái gì?”

Miêu Thành kinh ngạc, ông ta ngây ra như phỗng một lát rồi điên cuồng lên tiếng: “Quản gia Thành đâu? Việc lớn thế này lẽ nào ông ta không biết?”

“Em không thấy ông ta đâu. Nhận được tin em tới đây luôn.”

Miêu Phong vội vàng đứng dậy, run rẩy đáp: “Tối qua nhà họ Tiền bị diệt, hôm nay Miêu Khải lại bị người ta ra tay, em lo rằng người ra tay có liên quan tới việc nhà họ Tiền bị diệt.”

“Tôi biết rồi.”

Sau khi cố gắng trấn tĩnh lại, Miêu Thành quay lại phòng sách rồi gọi vào số quản gia Thành.

Nhưng không ai trả lời.

Ông ta có vẻ như nghĩ ra điều gì liền gọi vào số máy Đại Cẩu.

Đại Cẩu chính là người đàn ông mặc đồ âu bị Lâm Khuê ném ra ngoài.

“Gia chủ! Không ổn rồi. Có người đánh chết thiếu gia, quản gia Thành và sư phụ Trung Sơn ở Cố Nguyệt Lâu rồi.”

Sau khi điện thoại được kết nối, Đại Cẩu sợ hãi trốn khỏi Cố Nguyệt Lâu vội vàng lên tiếng.

Chỉ một câu nói của gã ta khiến chiếc điện thoại trong tay Miêu Thành rơi luôn xuống đất.

Là gia chủ nhà họ Miêu, Miêu Thành cho rằng ông ta có một tâm thế rất vững vàng, nhưng lúc này đây, sau khi nghe được tin từ Đại Cẩu, ông ta thật sự thẫn thờ.

Miêu Khải bị giết, ông ta đau đớn.

Quản gia Thành gặp nạn, ông ta khó chịu, còn Trung Sơn sư phụ chết khiến ông ta sợ hãi, nỗi sợ hãi vô tận nhấn chìm tâm hồn ông ta…

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện