LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Ngoan cố chống cự


trước sau

“Anh, anh là loại vô liêm sỉ.”

Dù biết trước tính cách của Miêu Lạc rất hung hãn và Miêu Lạc say mê sắc đẹp của mình không phải một hai ngày, nhưng Miêu Liên lại không dám tin rằng tên khốn khiếp này lại có thể nói những lời như thế này trước đông người như vậy.

Nếu không phải biết rằng Diệp Thiên đang ở gần đây và có thể xuất hiện bất cứ lúc nào thì lúc này Miêu Liên đã xông lên liều mạng với Miêu Lạc luôn rồi.

“Loại vô liêm sỉ, mày nói gì thế hả?”

“Tao nói cho mày biết, người Bạch Miêu chúng tao có khí phách. Đại Tiểu Thư, cô đi đi. Chúng tôi liều mạng với tên súc sinh này.”

“Tộc trưởng, mọi người cùng lên, lấy hết khí phách của người Bạch Miêu ra đối phó với hắn.”

Sau khi nghe những lời vừa rồi của Miêu Lạc, những người Bạch Miêu đều giống hệt Miêu Liên, hết sức phẫn nộ.

Miêu Liên là tiểu công chúa trong Miêu Trại, từ nhỏ đã kề cận bên cạnh Miêu Trúc. Cô hiểu chuyện lại nghe lời, vả lại Miêu Liên còn biết thuật bạch cổ hết sức kỳ diệu.

Trong lòng những người dân Miêu Trại, Miêu Liên sớm đã thay thế vị trí của Miêu Trúc, trở thành tộc trưởng của người Bạch Miêu.

Ở tình cảnh thế này, Miêu Lạc lại dám không màng tới thể diện của người Bạch Miêu mà nói ra những lời bẩn thỉu đó, điều này không chỉ là cái tát cho người Bạch Miêu mà còn là sự chà đạp lên sự tự tôn và lòng tự trọng của bọn họ.

Sau khi Miêu Lạc vừa dứt lời, tất cả những người Bạch Miêu có mặt ở đây đều ý thức được một điều rằng cho dù phải hy sinh Miêu Liên, để Miêu Liên lấy tên súc sinh Miêu Lạc này thì tương lai của bọn họ cũng vô cùng tăm tối.

Miêu Lạc sẽ coi bọn họ là nô lệ.

Điều này bọn họ không bao giờ có thể chấp nhận nổi.

“Ôi chao, sao mọi người lại mất kiên nhẫn sớm thế. Quên là bên cạnh tôi có ai à?”

Chỉ một câu nói đã khiến người Bạch Miêu tức giận nhưng Miêu Lạc lại coi như không hề có gì xảy ra.

Theo như hắn thấy thì mấy tên võ sĩ theo võ cổ bên cạnh mình đủ để đối phó với những người Bạch Miêu có mặt ở đây. Vả lại, đằng sau hắn còn có cha hắn là Miêu Chân cùng mấy vị Đại Nhân kia nữa.

Những người này có thể ra tay bất cứ lúc nào. Chỉ cần ra tay là có thể tiêu diệt Miêu Trại chỉ trong một đêm.

Đám người Bạch Miêu này dám uy hiếp hắn. Hắn thích Miêu Liên, lại muốn cưới Miêu Liên, đó đã là giữ thể diện cho Miêu Liên lắm rồi.

Đã giữ thể diện cho mà đám người Bạch Miêu này lại muốn chết.

“Thiếu chủ, hay tại hạ ra tay mời cô Miêu Liên về?”

Ý thức được lúc này thực lực của bản thân đang hơn người, một tên theo võ cổ đứng bên Miêu Lạc lập tức lên tiếng.

Hắn tên là Hoàng Nham, là cao thủ võ cổ tầng thứ bảy. Hắn tự tin chỉ cần ra tay thì việc bắt đươc Miêu Liên chỉ là chuyện nhỏ.

“Không cần.”

Biết Hoàng Nham muốn lập công thể hiện trước mặt mình, Miêu Lạc bật cười rồi xua tay từ chối ý tốt của hắn. Hắn nhìn Miêu Liên với vẻ dương dương tự đắc.

“A Liên à. Có gì mà vô liêm sỉ hay không, dù gì thì sớm muộn em cũng là người của anh. Bây giờ ngoan ngoãn theo anh về bái đường thành thân, nói không chừng anh có thể cho tộc của em sống thêm hai ngày, nếu không thì…”

Nói rồi, ánh mắt Miêu Lạc giữ tợn hẳn lại. Hắn và ba tên võ sĩ dương oai diễu võ.

Khí thế bá đạo bao trùm khắp nơi. Cái khí tức đè nén kia khiến cả khoảng sân lặng ngắt như tờ.

Tất cả những người Bạch Miêu đều cảm nhận được cái khí tức đè nén của bọn chúng, cái khí tức đó khiến bọn họ không thể nào thở nổi.

Bọn họ không thể ngờ rằng chỉ ba tên võ sĩ này có thể khiến mình khó chịu đến vậy.

Nếu như thật sự ra tay thì người Bạch Miêu sao có thể là đối thủ của chúng được?

“Miêu Lạc, anh đang chơi với lửa biết không hả?”

Đối diện với khí tức toát ra từ ba tên theo võ cổ, Miêu Liên không hề sợ hãi mà hét lên giận giữ.

Trong ánh mắt cô mang theo hy vọng. Đôi mắt lạnh lùng cứ thế nhìn chằm chằm vào Miêu Lạc như nhìn một xác chết.

Không sai, trong mắt Miêu Liên lúc này, Miêu Lạc với vẻ hống hách chẳng khác gì là một cái xác cả. Cô biết chỉ cần Diệp Thiên ra thay thì tên Miêu Lạc trước mắt sẽ không còn đường lui.

“Ha. Chơi với lửa? Giờ ông đây cho cô biết thế nào là chơi với lửa.”

“Hôm nay cô không muốn lấy tôi thì cũng phải lấy. Chẳng có gì để thương lượng hết.”

Miêu

Lạc đương nhiên biết Miêu Liên sẽ chẳng dễ dàng mà đi theo mình nên hắn rống lên giận giữ. Hắn vung tay chỉ vào ba tên theo võ cổ.

“Ai có thể bắt con đĩ này lại, tôi sẽ đích thân xin bố tôi ghi công người đó, phong người đó làm hộ pháp tại Miêu Trại.”

“Hi, đa tạ thiếu chủ.”

Nghe lời này của Miêu Lạc, ba tên võ sĩ theo võ cổ sáng rực mắt. Chúng vui mừng xông về phía Miêu Liên.

Miêu Liên trong mắt bọn chúng lúc này y như con cá đang trên thớt có thể bị chúng xâu xé bất cứ lúc nào.

Bắt được Miêu Liên là việc dễ như trở bàn tay.

Chuyện dễ như trở bàn tay.

Hiện thực như đang sáng lạn với ba tên võ cổ này, đương lúc chúng toan ra tay thì sáu người thủ lĩnh Bạch Miêu từ nãy đến giờ vẫn chịu nhẫn nhục đột nhiên xông lên.

Hai người trong số họ cầm chắc cây trượng trong tay bảo vệ Miêu Liên.

Bốn người còn lại lập tức bổ nhào về phía trước quyết sống mái với những tên theo võ cổ này.

Đây chính là cốt cách của người Bạch Miêu.

Là sự giác ngộ của những người thủ lĩnh.

Hôm nay bọn họ tuyệt đối không thể để Miêu Lạc cướp Miêu Liên đi.

“Chú Củng, chú Nguyên, các chú không phải lo cho con.”

Không ngờ lúc này, những người thủ lĩnh đáng tuổi cha chú của mình lại ra mặt, Miêu Liên cảm động đến rơi nước mắt.

Cô vùng vẫy thoát ra khỏi sự bảo vệ của hai người chú rồi dũng cảm hét lên: “Chúng ta cùng lên.”

Soạt!

Trong chốc lát, Miêu Liên đã xông lên ngay lập tức, còn hai thủ lĩnh Bạch Miêu ở bên cô cũng cùng tiến công.

Chẳng mấy chốc, Miêu Liên và hai người thủ lĩnh còn lại đã tập hợp lại cũng với bốn vị thủ lĩnh ban nãy. Cả bảy người hợp thành một hàng vững như tường đồng vách sắt chặn đứng ba kẻ trước mặt.

“Chết!”

Không ngờ tới nước này rồi mà người Bạch Miêu lại dám ngoan cố chống cự. Ba kẻ theo võ cổ đột nhiên tức tối ra mặt. Bọn chúng cho rằng người Bạch Miêu không chịu khuất phục đã đành, bây giờ lại dám phản kháng lại?

Bọn họ coi mình là loại không có bản lĩnh sao?

Trong lúc phẫn nộ, cả ba tên theo võ cổ cùng đồng loạt ra tay. Chúng muốn cho những kẻ không biết sống chết là gì phải khiếp sợ.

Cả ba tên ra tay cùng một lúc, sức mạnh vô biên như mãnh hổ hạ sơn đổ sầm về phía những thủ lĩnh của tộc Bạch Miêu trước mặt.

Những người phía sau lùi bước né khỏi sự tấn công của đối phương, đồng thời cũng kéo dài thêm thời gian cho người đồng hành với mình.

Khi ra tay, những vị thủ lĩnh này đều biết rõ rằng nếu cứ thế xông lên thì bọn họ không phải là đối thủ của ba tên này. Nhưng nếu có thể tận dụng thời gian, thả cổ độc vào bọn chúng thì nói không chừng có thể có cơ hộ đánh trả lại.

Khi cả ba tên theo võ cổ không màng mọi thứ mà đuổi giết những người trước mặt thì ba người thủ lĩnh còn lại của tộc Bạch Miêu đột nhiên xông lên, không biết từ khi nào trong tay bọn họ đã có thêm những con cổ độc ngậm chỉ bạc, nhanh như chớp, họ thả cổ độc vào sau gáy những tên này.

“Cẩn thận.”

Là người Hắc Miêu, Miêu Lạc hiểu rõ quá trình thả cổ độc của người Bạch Miêu.

Lúc này khi thấy ba võ sĩ theo võ cổ sơ xuất bị người của tộc Bạch Miêu thả cổ độc, hắn hét lên ngay lập tức để cảnh báo.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện