Chương 523: Chú?
Ráng chiều phủ kín sân bay Tây Ninh, sáng rọi cả một góc trời, hoàng hôn rực rỡ cùng ánh tà xán lạn kia cũng không thể che phủ nỗi nuồn trong đôi mắt người thiếu nữ. Miêu Liên đưa Diệp Thiên từ Miêu Trại, qua sông Thâm Thuỷ, hội họp với Vương Hiển sau đó về Tây Ninh, cô ngả vào lòng Diệp Thiên suốt chặng đường dài ấy mà chẳng kiêng nể điều gì khác. Miêu Liên túm chặt lấy tay áo của Diệp Thiên như thể chỉ cần mình buông lỏng thì Diệp Thiên sẽ biến mất trước mặt cô.
Đến cùng Diệp Thiên vẫn biến mất trước mặt cô, khi bóng lưng của Diệp Thiên biến mất nơi lối vào lên máy bay, khi chú chim sắt khổng lồ kia rời khỏi mặt đất, bay giữa trời xanh, hoá thành một chấm đen chẳng rõ dáng hình thì Miêu Liên đã biết Diệp Thiên đi thật rồi, trái tim của cô cũng đã theo gót anh.
Khoang hạng nhất. Diệp Thiên cúi đầu xem xét tài liệu về tình hình ở Bắc Cương, thỉnh thoảng anh lại nhíu mày, khuôn mặt góc cạnh, khôi ngô của anh khiến cô gái xinh đẹp ngồi bên liếc nhìn mãi thôi, cứ ngồi được lúc là cô ta lại đổi tư thế hòng phô bày dáng người của mình trước mặt Diệp Thiên, cô ta đang ngồi chờ anh chàng điển trai này lại bắt chuyện với mình.
Cô ta tên là Mạc Linh, đồng thời cũng là một người đẹp nức trời. Ánh nắng vàng cam ngoài khung cửa sổ chiếu rọi lên cơ thể, phác hoạ từng đường cong quyến rũ của cô ta, trông vô cùng hấp dẫn. Mái tóc dài đen như mun, làn da trắng bóc, khuôn mặt tinh xảo cộng với dáng người quyến rũ kia khiến cô ta quá quen với ánh mắt tham lam, thèm muốn của đàn ông khi cô ta còn đương độ tuổi đẹp nhất đời người.
Nhưng anh chàng điển trai đang ngồi cạnh cô ta hôm nay đây lại là một người khác biệt, Mạc Linh để mắt tới anh chàng này từ lúc lên máy bay đến giờ rồi, đôi mắt điềm đạm buổi đầu của anh trở nên sắc bén cực kỳ khi nhìn mớ tài liệu trên tay, đôi con ngươi tựa dao găm ấy như muốn phá nát màn hình trước mặt, ánh mắt khí khái của anh chẳng khác gì một lưỡi câu, câu mất trái tim thiếu nữ của Mạc Linh
Thời gian cứ qua đi từng giây từng phút, chẳng mấy chốc đã bước qua một tiếng đồng hồ, Mạc Linh bất ngờ phát hiện ra rằng anh chàng ngồi cạnh này chưa ngó ngàng mình một lần nào hết, dù là lướt nhẹ một cái cũng không. Phát hiện ấy khiến nỗi tò mò trong lòng Mạc Linh lại tăng thêm đôi phần, cô ta quyết định không ngồi làm dáng làm vẻ nữa, phô bày dáng người tuyệt đẹp của mình trước mắt Diệp Thiên nữa mà chủ động bắt chuyện làm quen.
“Chú, à nhầm. Anh ơi.” Mạc Linh cố tình ưỡn người, dựa sát Diệp Thiên, giọng nói thánh thót như chim sơn ca của cô ta du dương chẳng khác gì tiếng ngọc trên trời. Mạc Linh cố ý gọi nhầm danh xưng với Diệp Thiên để thu hút sự chú ý của anh, cái cách này của cô ta chưa bao giờ thất bại cả. Mạc Linh tự tin những 200% rằng lần này Diệp Thiên chắc chắn sẽ quay đầu lại, sau đó để mắt tới cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh mình, và rồi anh ta sẽ lộ rõ vẻ tham lam, kinh ngạc y hệt những tên đàn ông khác.
Sự thực chứng minh Mạc Linh đã đúng, nhưng cô ta cũng sai, đúng là cô ta đã thu hút được sự chú ý của Diệp Thiên, nhưng anh lại kéo vách ngăn cách giữa hai chỗ ngồi lên hòng xoá sạch mọi sự ảnh hưởng từ Mạc Linh khi nghe thấy tiếng gọi của cô ta. Và trong suốt quá trình Diệp Thiên thực hiện chuỗi hành động này, anh vẫn chẳng nhìn Mạc Linh lấy một lần nào cả, thậm chí anh còn chẳng ngó nghiêng chút gì.
Cảnh tượng ấy khiến Miêu Liên thấy không thoải mái, mình đường đường là người được yêu mến nhất ở Bắc Thiên Các, là người đẹp hiếm có khó tìm xếp top đầu của cả cái Bắc Thiên Các kia nhưng lại bị kẻ này coi như không khí? Sao lại thế được?
“A Vũ này…” Thua keo này ta bày keo khác vậy, lần này Mạc Linh không chủ động bắt chuyện nữa mà cố ý nói lớn tiếng gọi vệ sĩ của mình.