“Cái gì, cái gì cơ?”
Ngay cả Chung Ý Văn cũng chết lặng, hắn còn tưởng mình nghe lầm!
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chân Diệp Thiên đột nhiên giơ cao, hướng thẳng về phía tay phải của Chung Ý Văn.
Ka cha!
Không nằm ngoài dự đoán, tay của Chung Ý Văn bị dẵm nát.
A‼!
Chung Ý Văn kêu la thảm thiết, trán tứa mồ hôi lạnh toát. Hắn giờ mới hiểu, tên Diệp Thiên này điên rồi!
“Tao nói lần cuối, lập tức gọi cho Chung Hoài Viễn!”
Giọng nói lạnh lùng đến ghê sợ như phát ra từ địa ngục. Toàn thân Chung Ý Văn run lên.
Hắn nhanh chóng rút điện thoại ra, kéo lên trên đầu, bấm gọi cho Chung Hoài Viễn.
Thế nhưng phía đầu dây bên kia không ai nghe máy.
“Tao tao…”
Chung Ý Văn không thốt ra lời, hắn như sắp khóc đến nơi. Ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng ấy, hắn như hồn bay phách lạc.
Gọi lại lần nữa, nhanh!
Tút tút tút!
Tiếng tút sợ hãi như nhịp tim Chung Ý Văn, thử thách thần kinh hắn.
Hắn không tưởng tượng chuyện gì sẽ tới với hắn nếu chú hắn không bắt máy.
Mọi người cũng vậy!
Chiến tướng Huyền Vũ Chung Hoài Viễn là nhân vật nổi tiếng có số ở Dung Thành.
Nhưng trông cái dáng vẻ của tên Diệp Thiên này thì hình như không coi chiến tướng Huyền Vũ ra gì.
Thật khó tưởng tượng khi Diệp Thiên và chiến tướng Huyền Vũ đấu đầu nhau thì sẽ đáng sợ đến thế nào.
“Tút!”
“Chú đang họp, tốt nhất cháu cho chú lời giải thích cho hợp lý vì sao lại gọi giờ này!”
Khi cuộc gọi được kết nối, âm thanh độc đoán và lạnh lùng từ bên kia phát ra. Trong không khí yên tĩnh ấy, không khó để nghe rõ từng câu từng chữ.
Người trong đại sảnh ai nấy đều run lên. Mặc dù chỉ nghe tiếng nói ấy qua điện thoại nhưng cảm giác sợ hãi đến nghẹt thở bao trùm lên tất cả.
Tên của chiến tướng Huyền Vũ, quả nhiên không phải là lời đồn.
“Chú ơi, cháu, cháu…”
Mồ hôi lạnh toát Chung Ý Văn chảy thành hàng, giọng nói run lẩy bẩy.
Hắn bên ngoài ngạo mạn hạch sách thế nào.
Nhưng trước mặt người chú này, hắn trông chẳng khác nào chuột gặp mèo.
Đám đông lập tức vã mồ hôi sợ hãi. Nếu chiến tướng Huyền Vũ nổi giận, có ngồi xem kịch như bọn họ cũng chẳng thể có nổi kết quả tốt đẹp.
“Chung Hoài Viễn, là tôi!”
Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Thiên đột nhiên tiến lên trước một bước trong sự ngỡ ngàng của mọi người, bắt lấy điện thoại trong tay Chung Ý Văn.
Năm chữ cộc lốc ấy làm mọi người tròn mồm trợn mắt.
Cảm thấy não mình nhiêu đây không đủ dùng.
Chiến tướng Huyền Vũ là một trong những người quyền thế bậc nhất vùng Tây Nam. Cả mảnh đất Long Quốc này, không mấy ai dám nói với ông ấy những lời như vậy.
Nhưng bây giờ, họ đã thấy có người dám làm – Diệp Thiên.
Tên Diệp Thiên này thật sự chán sống rồi sao?
Gia đình Diệp Kính Sơn miệng há hốc, họ đều cảm thấy khó thở.
Cả đại sảnh im phăng phắc.
Có thể tưởng tượng ngay sau đây sẽ có hai kết quả.
Một là, chiến tướng Huyền Vũ biết Diệp Thiên thì trời yên biển lặng.
Hai là, nếu Diệp Thiên muốn phô trương danh thế, ăn nói hàm hồ và đã chọc giận chiến tướng Huyền Vũ.
Và những người có mặt hôm nay, hẳn cũng không có kết quả tốt đẹp gì.
Nhưng đáng tiếc một nỗi, sắc mặt Diệp Thiên từ đầu tới cuối bình tĩnh lạ thường.
Như một cái giếng cổ không chút sóng gợn.
“Chung Hoài Viễn, đừng trách tôi không nói trước với ông. Nếu ông không biết dạy dỗ người nhà mình, sớm muộn họ cũng kéo ông xuống thôi!”
Những lời nói Diệp Thiên phát ra khiến đám đông trong sảnh không khỏi rùng mình, đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh.
Về phía Chung Ý Văn, mồ hôi trên người hắn ướt sũng toàn thân.
Tên Diệp Thiên này quả nhiên biết chú hắn sao? Hơn nữa lời nói như thể cấp trên nói với cấp dưới.
Chung Ý Văn thoáng chốc đau đầu suy nghĩ không biết tên Diệp Thiên này rốt cục là người như thế nào.
“Hơn nữa ông nên cầu nguyện cho cháu gái tôi an toàn đi. Nếu không cả nhà Chung Ý Văn cũng phải chết theo.”
“Được rồi, ông không cần qua đây nữa. Trông coi biên giới Dung Thành cho cẩn thận, nếu có bất cứ ai chạy khỏi đó thì tôi hỏi tội ông.”
Nói rồi, Diệp Thiên tắt máy, vứt máy trả Chung Ý Văn.
“Mày còn hai phút nữa, trân trọng nó đi!”
Diệp Thiên lạnh lùng quẳng cho Chung Ý Văn một câu, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn.
Tiểu Vũ Mao là giọt máu duy nhất của Thiên Thành. Nếu như con bé có chuyện không hay, ngay cả đến bản thân Diệp Thiên cũng không biết mình sẽ còn làm gì nữa.
Chung Ý Văn sợ hãi đến mực gục xuống đất, không còn sức lực để đứng dậy.
Hắn biết, Diệp Thiên không hề nói cho vui.
Gần đó, Tô Trần Vân biểu cảm không chút thay đổi, ánh mắt chằm chằm nhìn Diệp Thiên.
Hai phút ngắn ngủi nhưng với Chung Ý Văn lại như
Cuối cùng, chuông điện thoại của Diệp Thiên kêu lên, Chung Ý Văn như bị treo ngược tâm hồn lên.
Cuộc gọi này, có thể quyết định tới sinh mạng của cả nhà hắn.
“Thưa anh, thành thật xin lỗi!”
Giọng nói đầy tội lỗi của Lâm Khuê cất lên, cả đại sảnh như đóng băng.
Hơi lạnh phát ra từ người Diệp Thiên làm mọi người đứng sau không khỏi rùng mình.
Xong rồi!
Là suy nghĩ duy nhất của Diệp Thiên lúc ấy.
Quả nhiên, con bé đã mất tích!
Diệp Thiên phen này đại khai sát giới thật rồi!
Mắt Diệp Thiên lạnh như băng, toàn thân tỏa ra mùi sát khí làm mọi người sợ hãi tột độ.
Kể cả Tô Trần Vân cũng không khỏi kinh hoàng.
Tên Diệp Thiên này quả không phải hạng quèn.
Diện Thiên từ từ đứng dậy định cúp máy, Lâm Khuê bỗng nhiên nói.
“Có điều…”
“Có điều cái gì, còn không mau nói.” Giọng điệu lạnh như băng.
“Có điều, người của chúng ta phát hiện một cô bé rất giống Tiểu Vũ Mao đi cùng một cô gái xinh đẹp. Cô ấy hình như là…”
Nói tới đây, Lâm Khuê dở khóc dở cười, không biết nói tiếp thế nào.
“Còn không mau nói nhanh!” Diệp Thiên không đủ nhẫn nại nói.
“Vâng!” Lâm Khuê đáp một tiếng. “Cô gái ấy hình như là cô Tô, họ đang đi về phía trung tâm Dung Thành, giờ chắc đã đến nơi rồi!”
Tút!
Diệp Thiên cúp máy, tức tốc đi ra ngoài.
“Ê, anh đúng là kẻ bội bạc. Em không dễ gì mới tìm được anh, vậy mà anh định chạy sao? Thực sự không muốn gặp em hay sao?”
Giọng nói lảnh lót vang lên nghe thánh thót như tiếng hót chim họa mi. Nhưng đó thực sự là trách móc mà ít người có thể hiểu tường tận.
Diệp Thiên đột nhiên dừng lại. Kể từ khi anh trở về Dung Thành, đây là lần đầu mặt anh thể hiện ra vẻ cười một cách đau khổ và đầy bất lực.
Nha đầu Tô Thanh Thanh sao không yên vị ở thủ đô, đến đây làm gì?
Ánh mắt của mọi người hướng ra phía cửa chính.
Chỉ thấy một mỹ nữ tay dắt tay một cô bé mũm mĩm bước vào.
Dáng vẻ của cô thiếu nữ ấy khiến cánh đàn ông đều trong sảnh trông theo mê hoặc đến ngây dại.
Trên thế gian này còn có người con gái đẹp như vậy sao?
Còn tất cả con gái có mặt lúc ấy trong sảnh trong lòng thầm ghen tị.
Đến cả Diệp Na xinh đẹp như vậy, mà đứng trước Tô Thanh Thanh cũng không thể không cảm thấy lép vế.
Tô Thanh Thanh tay dắt tay Tiểu Vũ Mao đến trước Diệp Thiên.
Kề bên người đàn ông mình yêu thương, Tô Thanh Thanh cảm thấy tim đập loạn nhịp, cô nở nụ cười tuyệt mỹ.
“Diệp Thiên, đã lâu không gặp.”
Đã lâu không gặp!
Tuy bốn chữ ngắn ngủi song khiến Diệp Thiên ngẩn ngơ.
Nghĩ kĩ lại, Diệp Thiên và Tô Thanh Thanh đã xa nhau được hai năm.
Hai năm trôi qua, đủ để bao chuyện đã thay đổi.
Song có những thứ, mãi mãi không thay đổi.