Chương 562: Là cái thá gì
“Chỉ một thằng trai bao, một con em, thêm ba lão già mà khiến mày thành ra thế này à?”
Ngô Thái dừng xe.
Sau khi thấy vài người đứng trước sạp hàng, hắn để lộ ra bộ mặt dữ tợn, thậm chí ngó lơ luôn cả ba lão tổ và Diệp Thiên mà chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Tử U.
Cô em này trông cũng được đấy.
Anh rất thích.
“Đại ca, bọn này đánh cũng kinh lắm. Anh đừng sơ ý. Mấy thằng đệ…”
Tay La Khôn còn đang quấn băng, hắn định giải thích sự việc xảy ra trước đó.
Không chỉ mình hắn bị đánh mà ngay cả mấy tên đàn em cũng bị xử nhanh gọn. Thế nhưng hắn còn chưa nói xong đã bị ăn một phát tát.
Chỉ nghe thấy “bốp” một cái chói tai, một bên mặt của La Khôn sưng phổng cả lên. Hắn ngẩng đầu với vẻ mặt hoang mang.
“Đại, đại ca…”
Người vừa đánh hắn chính là Ngô Thái.
“Im miệng cho tao. Ông đây nói với mày bao nhiêu lần rồi, bớt bớt cái kiểu dè chừng kẻ khác rồi tự huỷ hoại uy phong của mình đi.”
Ngô Thái vê vê nắm đấm, từng thớ thịt cứng ngắc xô lại với nhau. Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Ngô Thái tao từ nhỏ đã luyện võ, tao lăn lộn trong giới ngầm đến hôm nay, mày nghĩ tao sẽ sơ ý à?”
Trước mặt con gái, phải giữ lấy sự tự tin tuyệt đối.
Vả lại trước mặt hắn còn là một cô gái hạng cực phẩm thế này nữa, đương nhiên hắn càng nên thể hiện sức hấp dẫn của một người đàn ông rồi.
La Khôn không dám nhiều lời nhưng trong lòng hắn vẫn tin vào thực lực của Ngô Thái.
“Thằng trai bao kia, mày quỳ xuống cho tao, sau đấy rồi liếm cho sạch giày tao. Tâm trạng tao tốt thì nói không chừng có thể đánh mày thành người thực vật.”
“Còn ba lão già kia, xem các ông sống được bao lâu rồi. Thay vì phải sống mưu sinh qua ngày thì chi bằng tôi có lòng tiễn các ông xuống suối vàng, cho các ông sớm chuyển kiếp mà làm người.”
Từng lời nói hống hách nhưng lại được Ngô Thái nói rất thản nhiên. Trong mắt hắn, cho dù là Diệp Thiên hay cả ba ông bà già kia thì chẳng qua cũng chỉ là con sâu con kiến không hơn không kém, căn bản không phải lý do để hắn để tâm.
Vì hắn là người theo võ cổ truyền và còn là võ sĩ tầng thứ ba.
Vả lại hắn không hề cảm nhận được khí tức theo võ cổ nào trên người của ba người già kia và cả Diệp Thiên. Bọn họ chỉ là người thường.
Đối phó với người thường, sao có thể khiến hắn bận tâm cho được?
“Có phải anh thiếu tôi rồi phải không?”
Bạch Tử U nhìn Ngô Thái đem theo ánh nhìn đầy kỳ quái. Ngô Thái liếc nhìn cô rồi mang theo nụ cười ôn hoà: “Người đẹp, cô là ngoại lệ. Đợi tôi xử gọn bọn họ, tôi sẽ đưa cô về, tôi muốn ngày ngày đêm đêm chăm sóc cho cô.”
Hắn nói năng thì lả lướt ngọt xớt nhưng Bạch Tử U nghe xong thì cảm thấy buồn nôn.
“Cậu hơi điên rồi đấy.”
Người đáp lời không phải là Bạch Tử U mà là một vị trong ba lão tổ của tam đại Hoàng tộc.
“Đừng nói là Bắc An, cho dù là người của các gia tộc lớn ở Bắc Cương này, gặp tôi cũng phải cung kính, còn cậu, cậu là cái thá gì?”
Ba vị lão tổ của tam đại Hoàng tộc đã lộ thân phận, lời nói của bọn họ không nhẫn nhịn thêm nữa.
Ngô Thái thất thần, sau đó lập tức hắng giọng bật cười.
La Khôn ở bên cũng cười cợt không ngừng: “Ba ông bà à, tiếp sau đó ông bà có phải là định bò xuống đất không vậy? Vậy tôi khuyên ông bà đừng làm vậy, vì chúng tôi không hiểu cái gì gọi là kính lão yêu trẻ đâu.”
La khôn ngừng cười lên giọng nhắc nhở.
Ngô Thái xoay xoay nắm đấm, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười.
Cái gì mà Bắc Cương, cái gì mà gia tộc lớn chứ?
“Kẻ mạnh ở thế giới ngầm của Bắc An này là ai?”
Diệp Thiên từ đầu tới cuối không hề coi Ngô Thái ra gì.
Ngô Thái trợn trừng mắt lên giọng: “Phí lời, ông đây chính là người mạnh nhất ở đất Bắc An này. Tao nói chúng mày chết lúc nào thì chúng mày phải chết lúc đấy. Có ông Trời xuống cũng vậy cả thôi.”
Diệp Thiên nheo mắt.
Một tên theo võ cổ tầng thứ ba. Đừng nói là đối mặt với anh, cho dù đối mặt với mấy vị bên cạnh cũng chênh lệch về sức mạnh quá lớn.
E rằng đến cảnh giới cũng khó mà nhìn thấu. Loại người này không thể là người cầm quyền ở thế giới ngầm đất Bắc An này được.
Vì thực lực của hắn quá yếu.
“Tiểu tử, tôi khuyên cậu trả lời câu hỏi đi.” Ba vị lão tổ lúc này mới lên tiếng.
Bọn họ cũng muốn biết ở thế giới ngầm đất Bắc An này, ai mới là người có tiếng nói.
“Nói cái con mẹ mày. Đã không muốn quỳ xuống liếm giày thì đừng trách tao ra tay ác độc.”
Ngô Thái không chịu được phiền toái nữa.
“Tao giải quyết hết ba tên già chướng mắt này rồi nói tiếp.”
Bịch bịch bịch….
Vừa nói hắn vừa sải bước đi, La Khôn nhìn mấy người phía Diệp Thiên với vẻ mặt hớn hở.
Khi đại ca Ngô Thái xuất hiện, kết cục đã được định đoạt rồi.
Đại ca Ngô Thái của hắn quanh năm sát phạt trong thế giới ngầm, tính cách đã được tôi luyện bằng máu nên mắc một căn bệnh khát máu. Chỉ e ngoài Bạch Tử U ra thì những kẻ khác đều phải chết.
Hắn vô thức lùi sau hai bước.
Thực lực của đại ca Ngô Thái, hắn đương nhiên hiểu rõ.
Diệp Thiên thấy hành động của Ngô Thái thì lắc đầu, ánh mắt u ám hẳn lại.
“Ba vị không thể nhẫn nhịn thêm nữa.”
Câu này của anh đương nhiên nói cho ba vị lão tổ nghe.
“Hổ không hạ sơn thì khỉ cứ tung hoành, nên đánh.”
Cả ba người đã muốn ra tay từ lâu. Từ sau khi tới Bắc An, bọn họ vẫn luôn giả làm người thường nên có đôi chút ấm ức. Nhưng bọn sợ lộ thân thế, ảnh hưởng tới việc lớn của Diệp Thiên nên chỉ đành nhẫn nhịn.
Bây giờ có được câu này của Diệp Thiên, cả ba người vô cùng mừng rỡ.
“Tiểu tử, để lão già này chăm sóc cho cậu.”
Bách Lý Mặc Thanh đứng ra trước, sau đó bật cười. Hai người còn lại không nói lời nào.
“Lão già, phải lấy máu của ông thể chùi lên nắm đấm của tôi. Lâu không giết người, tôi quên mất mùi máu tanh thế nào rồi đấy.”
Ngô Thái căn bản không coi Bách Lý Mặc Thanh ra gì. Hắn chỉ coi ông ta như sâu như kiến.
Nắm đấm tung ra.
Một luồng gió nổi lên cuồn cuộn.
Võ sĩ tầng thứ ba.
Đây chính là bản lĩnh của tên hống hách Ngô Thái.
Thế nhưng giây tiếp theo, Ngô Thái y như con diều đứt dây. Vốn dĩ hắn còn ngạo nghễ vô cùng, bây giờ lại bay luôn ra ngoài, người hắn vạch luôn một đường máu trên trời sau đó mới ngã xuống đất.
Hắn lăn lộn mấy vòng mới dừng lại.
“Chuyện gì thế này?”
La Khôn còn đang chờ đợi xem kịch hay thì thấy cảnh tượng đột ngột này. Hắn trợn trừng mắt, vẻ mặt thất thần.
Đây là đại ca Ngô Thái của hắn đấy.
Là nhân vật cộm cán trong thế giới ngầm ở đất Bắc An này đấy.
Những cao thủ chết trong tay hắn cũng phải lên đến cả trăm tên. Chưa bao giờ hắn biết thất bại là gì.
Thế nhưng khi đối mặt với Bách Lý Mặc Thanh, hắn không có nổi cơ hội ra tay, cứ thế bay thẳng ra ngoài.
La Khôn không có thời gian mà nghĩ vì lúc này Ngô Thái đã đứng phắt dậy. Nhưng không phải hắn tự đứng mà bị người ta dùng một tay bóp lấy cái cổ rồi nhấc bổng lên.
——————-